Insane
Nương tử đừng nghịch nữa

Nương tử đừng nghịch nữa

Tác giả: Lam Yên Hểu Nguyệt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325650

Bình chọn: 8.5.00/10/565 lượt.

nói xem, ở vương phủ, nàng là Vương phi, ra khỏi vương phủ, nàng sẽ trở thành cái gì ?” Lãnh Dịch Hạo nhíu mày nhìn theo hướng Úc Phi Tuyết rời đi.

Lãnh Dịch Tiêu chợt hiểu ra: Ở trong phủ không làm gì được nàng, nhưng ra khỏi phủ không có gì có thể che chở cho nàng! Bằng bản lĩnh và những mối quen biết của Lãnh Dịch Tiêu hắn ở kinh thành, không tin không chỉnh được tiểu nha đầu này!

“Huynh à, chờ tin tức tốt của đệ!” – Lãnh Dịch Tiêu vỗ vai Lãnh Dịch Hạo, vẻ mặt tự tin. Ngày hôm nay thế nào hắn cũng phải báo mối hận hôm trước!

“Thực sự để cho hắn đi sao ?” – Nhìn bóng Lãnh Dịch Tiêu theo sát Úc Phi Tuyết, Lãnh Dịch Khánh cảm thấy có chút không ổn, tuyệt đối không phải hắn thông cảm với Úc Phi Tuyết, mà là cảm thấy làm như vậy hình như không hợp với lễ giáo.

“Đệ có nói là cho hắn đi sao ?” – Lãnh Dịch Hạo thoải mái nhún vai.

*

Úc Phi Tuyết phi thân chạy nhanh trên nóc nhà, bỗng nhiên phát hiện phía sau có một bóng người đang bám sát theo, vì thế nàng phi thân xuống hòa vào trong phố xá náo nhiệt.

Kinh thành về đêm, so với những nơi khác náo nhiệt hơn nhiều. Ánh nến sáng như ban ngày, tiếng kêu la ầm ỹ vang lên liên tục, náo nhiệt như ban ngày.

Úc Phi Tuyết chui vào dòng người, xuyên qua một cái ngõ nhỏ, chui vào Xuân Hương Lâu.

Xuân Hương Lâu ? Nữ nhân này không ngờ lại đi vào Xuân Hương Lâu ?

Tâm hồn yếu ớt của Lãnh Dịch Tiêu lại một lần nữa bị đả kích trầm trọng — Xuân Hương Lâu là nơi ở của đám oanh oanh yến yến, làm sao cô nàng xấu xí này lại đi vào được ! Đúng là làm xấu đi một khối kho báu !

“Ah….Tiểu Vương gia, đã ba ngày nay ngài không tới Xuân Hương Lâu chúng tôi rồi, các cô nương đều nhớ ngài chết đi được!” – Tú bà Thúy Hoa lắc cái thân hình mập mạp, cười khanh khách tiến ra nghênh đón.

“Ta hỏi ngươi, vừa rồi có phải có một nữ nhân rất xấu đi vào đây hay không ?” – Lãnh Dịch Tiêu hôm nay không có tâm trạng.

“Nữ nhân xấu xí ? Tiểu vương gia, ngài nói như vậy không phải bôi nhọ thanh danh Xuân Hương Lâu của chúng tôi sao? Cô nương của chúng tôi, ai ai cũng đều là mỹ nữ xuất chúng!” – Thúy Hoa vừa nói vừa cọ cái thân hình mập mạp vào người Lãnh Dịch Tiêu.

“Quên đi, để ta tự vào tìm.” – đẩy Thúy Hoa ra, Lãnh Dịch Tiêu bước vào trong.

Trong một đống hoa tươi đẹp đẽ này muốn bắt được một cây cỏ dại nho nhỏ, hẳn là không khó khăn gì. Chờ xem, đừng để ta bắt được, đến lúc đó ta sẽ bán ngươi vào Xuân Hương Lâu làm cô nương ở đây !

Chương 33: Tiểu Vương Gia, Ngài Cứ Từ Từ Mà Hưởng Thụ

“Yên Chi cô nương đến rồi đây……” – Một giọng nói cao vút vang lên, ánh mắt mọi người đều tập trung vào một cô gái mặc đồ hồng phấn ở lầu hai.

Mắt Lãnh Dịch Tiêu đột nhiên như bị dính chặt vào đấy, chân như bị đóng đinh, không di chuyển được.

Hắn là người hâm mộ trung thành của Yên Chi cô nương, lần nào đến đây cũng nghe một khúc ca của nàng.

Giọng hát của nữ nhân này như rót mật vào tai, người còn đẹp hơn hoa. Dáng người này, tài đánh đàn này tuyệt đối là hạng nhất ! Hơn nữa trêu ngươi là nàng bán nghệ chứ không bán thân, chỉ với “mười tám nhạc cụ” đã nổi khắp kinh thành.

Chẳng trách rất nhiều người táng gia bại sản chỉ vì muốn chiếm được nụ cười của hồng nhan. Lãnh Dịch Tiêu cũng bắt đầu từ ngày đầu tiên Yên Chi cô nương tới đây, mỗi ngày đến Xuân Hương Lâu để ngắm mỹ nữ.

Hôm nay Yên Chi cô nương đặc biệt xinh đẹp, trang phục màu hồng nhạt phiêu phiêu nhảy múa, hai gò má như châu như ngọc, trắng hồng ẩn hiện, đôi môi mỉm cười, ánh mắt quyến rũ.

Nàng theo cầu thang, ôm đàn tỳ bà chậm rãi đi xuống, vừa đi, vừa đàn. Phía sau nàng là hai em bé trong tay cầm lẵng hoa, mỗi bước đi tung ra những cánh hoa hồng nhạt, càng làm cho Yên Chi giống như tiên nữ hạ phàm.

“Hay!” – Dưới lầu tiếng trầm trồ khen ngợi không ngừng vang lên, Lãnh Dịch Tiêu đã sớm quên mất chuyện phải đi tìm Úc Phi Tuyết, hắn cùng đám người bên trong trầm trồ khen ngợi.

Làm Vương gia có một lợi thế, chính là khi xem diễn luôn được ngồi phía trước sân khấu.

Để Lãnh Dịch Tiêu tìm một vị trí gần Yên Chi nhất, cũng chuẩn bị đồ ăn và rượu tốt nhất cho hắn. Úc Phi Tuyết tránh ở một bên lợi dụng lúc không có ai chú ý, lén bỏ vào rượu của Lãnh Dịch Tiêu một ít thuốc xổ.

Tiểu Vương gia, ngài cứ từ từ hưởng thụ, bản cô nương ta đi trước một bước!

Úc Phi Tuyết cười gian xảo, phi thân theo lối cửa sau rời đi. Nàng có việc rất quan trọng muốn nói với sư phụ.

“Đại sư phụ!” – Vừa tiến vào cửa miếu, Úc Phi Tuyết bắt đầu hô to gọi nhỏ.

“Thơm, thơm quá!” – ngửi thấy mùi gà quay, lão ăn mày tất ta tất tưởi chạy ra.

“Đại sư phụ, nói cho người nghe một tin tốt!” – Nàng sắp được tự do rồi! Đáng tiếc nàng còn chưa nói xong, đã bị lão ăn mày ngắt lời.

“Ta cũng nói cho con một cái tin tốt!” – hôm nay tâm tình lão ăn mày cực kỳ tốt, vừa ngon lành ăn gà quay, vừa cười tủm tỉm nói.

“Tin tốt gì?” – Đối với tin tốt của sư phụ, nàng luôn thấy rất hứng thú, Úc Phi Tuyết hai mắt trong veo nhìn lão ăn mày.

“Hắc hắc, muốn biết là gì, mua thêm cho ta ba con gà quay, hai chai rượu trắng!” – Lão ăn mày cố ý ra điều kiện.

“Không thành vấn đề ! Rốt cuộc là chuyện gì