
ũng ở lại trong cung hầu hạ hoàng thượng, thứ hai, ngươi và đứa bé cùng chết!” Thanh âm thái hậu vô cùng trong trẻo nhưng lại đầy lạnh lùng.
“Cách nào tôi cũng không chọn.” Cùng lắm thì rời khỏi đây, nơi đây không giữ người, sẽ có chỗ khác giữ người! Úc Phi Tuyết nàng không ngốc đến nỗi cứ ở yên nơi đây cho người khác đùa bỡn.
“Vậy ngươi buộc ai gia phải giết ngươi!” Thái hậu phất tay áo, lạnh lùng nhìn Úc Phi Tuyết.
“Không cho bất kỳ ai chạm đến nàng!” Thân ảnh cao to của Lãnh Dịch Khánh đột ngột xuất hiện cửa lớn, hắn giận dữ nhìn vào trong điện, sau đó lưu luyến nhìn Úc Phi Tuyết: “Nàng ấy mang thai con của trẫm, ai dám giết con của trẫm?! ”
Lần này, không chỉ có thái hậu khiếp sợ, ngay cả Ngọc Điệp cũng bị kinh hoàng. Không ngờ Lãnh Dịch Khánh lại bảo vệ Úc Phi Tuyết đến vậy!
Úc Phi Tuyết mở to mắt kinh ngạc: “Hoàng thượng!”
“Hoàng nhi! Nàng ta tiến cung mới mấy ngày, nhưng lại mang thai đã hai tháng!”
“Mẫu hậu, trẫm và Tiểu Tuyết gặp nhau ở biên thành, nàng ấy theo trẫm vào kinh, vì lúc đó mọi chuyện còn chưa ổn định nên trẫm mới để nàng ấy ở tạm bên ngoài cung. Bây giờ trẫm đón nàng ấy tiến cung, là mong muốn được cùng nàng ấy sớm tối có nhau, lẽ nào thái hậu cho rằng trẫm không biết mình đang làm gì sao?” Giọng nói của Lãnh Dịch Hạo đầy vẻ kiên quyết.
“Hoàng nhi!”
“Mẫu hậu! Tiểu Tuyết cần phải nghỉ ngơi, xin mẫu hậu cũng hồi cung nghỉ ngơi đi! Việc của hậu cung sau này đúng là nên nhờ mẫu hậu trông coi, nhưng nàng ấy là nữ nhân trẫm yêu thương, nàng ấy không thuộc về hậu cung, chỉ thuộc về một mình trẫm! Vì vậy xin mẫu hậu không nên tiếp tục can thiệp vào chuyện của Tiểu Tuyết, con xin tiễn mẫu hậu!” Lãnh Dịch Khánh biểu lộ rõ thái độ của mình khiến thái hậu giận tái mặt.
“Tốt! Tốt! Tốt lắm! Khánh Nhi, vì nữ nhân này mà ngươi đối xử như thế với mẫu hậu! Ngươi đúng là con trai ngoan của mẫu hậu!” Thái hậu nổi cơn thịnh nộ phẩy tay áo bỏ đi.
Ngọc Điệp vội vàng bước theo, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Úc Phi Tuyết.
Úc Phi Tuyết, mạng của ngươi thật tốt, lúc nào cũng có nhiều nam nhân nguyện ý vì ngươi mà không màng đến tất cả, ngay cả hoàng thượng cũng bị ngươi mê hoặc, vì sao ngươi có thể có tất cả, mà ta nỗ lực thế nào cũng không thể có được.
Úc Phi Tuyết, một ngày nào đó, ta nhất định phải chiếm được tất cả!
Chương 150: Ta Buộc Phải Dùng Sức Mạnh Thôi!
Ta buộc phải dùng sức mạnh thôi!
Thuận vương phủ, Cảnh Thu canh giữ trước phòng của Lãnh Dịch Hạo, không dám bước vào, cũng không dám bỏ đi.
Trong cung truyền đến tin tức, thái hậu hạ chỉ phong Luyến Tuyết làm phi, hầu hạ bên cạnh hoàng thượng.
Hắn muốn phái người vào cung tìm hiểu tin tức, nhưng trong hoàng cung đột nhiên canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, kẻ nào muốn ra vào hoàng cung đều phải có lệnh bài của hoàng thượng. Vì vậy tình hình trong cung ra sao, hắn cũng không rõ ràng lắm.
Tin tức Úc Phi Tuyết bất ngờ được phong làm phi là do công công đến báo, công công nói xong cũng liền đi ngay.
Còn Lãnh Dịch Hạo sau khi ở trong cung trở về liền uống rượu say đến khi bất tỉnh. Đã hai lần Cảnh Thu không nhịn được muốn tiến lên đánh thức hắn, vậy mà Lãnh Dịch Hạo lại nổi điên đuổi hắn ra.
Hắn đi theo Lãnh Dịch Hạo đã vài chục năm, chưa bao giờ thấy Lãnh Dịch Hạo có bộ dạng mất kiểm soát như vậy, xem ra, chủ nhân thực sự yêu Vương phi sâu đậm rồi.
Tiếc thay tạo hóa trêu người, Vương phi trong nháy đã thành Hoàng phi, gần nhau trong gang tấc mà cách xa vời vợi, cũng khó trách sao chủ nhân lại khổ sở như vậy.
Nhưng bây giờ không phải là lúc đau khổ, gần đây ở kinh thành đột nhiên xuất hiện rất nhiều thương nhân, nhưng không phải người của bọn họ. Cảnh Thu đang âm thầm tìm hiểu, phát hiện những người này đều có tuyệt kỹ, rất có thể là người của Thần Vực.
Người của Thần Vực trà trộn vào kinh thành, mục đích rất rõ ràng, có lẽ chỉ hai ngày nữa kinh thành sẽ xảy ra đại biến! Nhưng Vương gia lại hết lần này tới lần khác uống say đến bất tỉnh, nên làm thế nào mới được a!
Đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc
“Nhị ca đâu? Gọi huynh ấy ra đây!” Lãnh Dịch Tiêu vẫn như trước đây, tùy tiện xông vào.
“Tiểu vương gia!” Cảnh Thu mừng rỡ ra đón Lãnh Dịch Tiêu.
“Giờ là lúc nào mà huynh ấy còn ngủ?” Lãnh Dịch Tiêu một cước đá văng cửa.
Lãnh Dịch Hạo thực sự đã say.
Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng, kiêu ngạo của ngày trước giờ đang nằm vắt ngang trên giường lớn, quần áo xộc xệch, tóc mai rối bù, vẻ mặt mệt mỏi, trong tay còn nắm một bầu rượu rỗng.
“Đem nước đến giội cho huynh ấy tỉnh!” Lãnh Dịch Tiêu ra lệnh không chút do dự.
“Ào” một chậu nước lạnh đổ lên trên người Lãnh Dịch Hạo, Lãnh Dịch Hạo không tỉnh.
Thêm một chậu nước lạnh hơn nữa. Lãnh Dịch Hạo rốt cục cũng hơi nhúc nhích.
“Nhị ca, nhị ca, lửa cháy đến nơi rồi! Mau đứng lên!” Lãnh Dịch Tiêu nhảy lên giường lắc Lãnh Dịch Hạo.
Lãnh Dịch Hạo gạt tay Lãnh Dịch Tiêu ra, tiếp tục ngủ.
“Ta buộc phải dùng sức mạnh thôi!” Lãnh Dịch Tiêu nghiến răng nghiến lợi, nhảy xuống giường quay mặt về phía giường kêu to.
“Úc Phi Tuyết! Nha đầu chết tiệt kia, lão tử chém