XtGem Forum catalog
Nương tử đừng nghịch nữa

Nương tử đừng nghịch nữa

Tác giả: Lam Yên Hểu Nguyệt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325554

Bình chọn: 8.5.00/10/555 lượt.

mà tức giận mặt mày xám ngắt.

Có ý gì đây! Ngay cả hoàng thượng rõ ràng cũng bênh vực nữ nhân này!

Chương 143: Hàng Đêm Ngủ Lại

Hàng đêm ngủ lại

Úc Phi Tuyết lần đầu tiên nhìn thấy đông người quỳ gối như vậy, thật sự không biết phải làm sao. Nếu như vào lúc này mà nàng nói “không”, vậy chẳng phải sẽ làm mất mặt Lãnh Dịch Khánh sao. Dù gì người ta cũng là hoàng đế mà!

Úc Phi Tuyết quay đầu lại nhìn Tần Thế Viễn, Tần Thế Viễn vẫn cười tươi, điều quan trọng nhất chính là hình như hắn không định nói giúp nàng.

Đúng vậy, hắn đã thành hôn.

Lãnh Dịch Khánh hiểu Úc Phi Tuyết gặp tình huống như vậy sẽ không từ chối mình, vì vậy hắn liền nắm bàn tay nhỏ bé của Úc Phi Tuyết, xoay người rời đi.

Úc Phi Tuyết liên tục quay đầu lại, nàng chỉ thấy Tần Thế Viễn đứng phía xa xa cười nhìn nàng rời đi.

Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, không phải ta không muốn nàng ở lại, chẳng qua là ta không có năng lực này, hơn nữa, ta cũng không giữ được nàng.

Thấy bóng dáng Úc Phi Tuyết cuối cùng đã biến mất trong đoàn người, trong lòng Tần Thế Viễn bắt đầu lo lắng không yên, thế giới rực rỡ bỗng chốc trở nên mờ mịt.

Úc Mỹ Họa còn chưa kịp khôi phục lại sau cơn hoảng sợ thì lại bị Úc Mỹ Tiên lôi kéo, sau khi chịu đả kích nặng nề, đôi mắt nàng đẫm lệ nhìn Úc Mỹ Họa: “Tam muội, chúng ta về trước đi.”

Bị hoàng đế cự tuyệt ngay trên đường phố, có thể tưởng tượng được nỗi đau khổ của

Úc Mỹ Lan thấy tình huống ấy cũng không trốn nữa: “Nhị muội, tam muội, các ngươi sao lại ở chỗ này? Tần công tử, thật khéo a!”

Úc Mỹ Lan xấu hổ cười, nàng không thể ngờ vì sự tùy hứng của mình lại khiến muội muội bị sỉ nhục như vậy.

Tần Thế Viễn rốt cục chậm rãi thu hồi ánh mắt: “Không khéo, không phải các nàng đều ở chỗ này lâu rồi sao?”

Úc Mỹ Lan ửng hồng, khẽ mỉm cười nói không ra lời. Một lát sau mới nói được một câu: “Tần công tử thật hay nói đùa, việc này… Tỷ muội chúng ta còn có việc, xin đi trước!”

“Từ từ đã, đúng lúc ta cũng có chuyện muốn nói.” Tần Thế Viễn quay đầu nhìn ba tỷ muội Úc gia, dù sao cũng đã bị sét đánh trúng, bị đánh thêm một lần cũng không sao chứ?

“Ta muốn nói, ta sẽ từ hôn.” Tần Thế Viễn nhẹ nhàng nói, vẻ mặt bình tĩnh, giống như đang nói đên một chuyện không liên quan gì đến hắn.

“Ngươi nói cái gì!” Úc Mỹ Lan không ngờ Tần Thế Viễn sẽ dùng đến cách ấy, sắc mặt nhất thời biến đổi.

“Ta nói, ta muốn từ hôn. Úc Dạ hiện là thừa tướng đương triều, Tần Thế Viễn ta không dám trèo cao. Vì vậy, ta muốn từ hôn. Ta sẽ phái người đến quý phủ gặp Úc thừa tướng nói rõ ràng mọi chuyện, cáo từ!”

Tần Thế Viễn nói xong, bỗng cảm thấy trong lòng thật nhẹ nhõm thoải mái.

Có lẽ sau khi Úc thừa tướng biết chân tướng sự việc sẽ rất giận dữ, thậm chí sau này sẽ dùng thế lực của mình để chèn ép tra sát Tần gia, thế nhưng hắn vẫn thấy lòng mình thật thoải mái.

Khoảng thời gian ở bên cạnh Úc Phi Tuyết đã làm hắn hiểu rõ một điều, được sống chung với người mình thích đó mới là hạnh phúc thật sự. Chỉ có điều, không biết đến khi nào Úc Phi Tuyết mới có thể hiểu rõ điều này. Có lẽ nàng sẽ sớm hiểu ra, nhưng ngay lúc này nàng vẫn chưa rõ lòng mình.

Tiểu Tuyết thế nào, ta cũng mong muốn nàng hạnh phúc. Hình bóng cao lớn của Tần Thế Viễn, một thân áo choàng màu trắng chậm rãi rời khỏi đám đông. Tương lai thế nào đã không còn quan trọng nữa rồi.

Lần này, có lẽ là lần mất lý trí nhất, bốc đồng nhất trong cuộc đời hắn, nhưng, hắn không hối hận.

***

Thoáng cái đã trải qua vài ngày.

Một ngày nọ, trên nóc Thuận vương phủ có một thân ảnh áo đen lướt qua. Bóng đen ấy nhẹ nhàng lướt qua như ma quỷ rồi ung dung nhảy vào trong viện.

Sau khi mọi người đi, Cảnh Thu ở trong viện chờ đã lâu.

“Vương gia!” Cảnh Thu tiến lên chắp tay nghênh tiếp Lãnh Dịch Hạo.

“Gần đây tình hình ở kinh thành thế nào?” Lãnh Dịch Hạo vừa kéo khăn đen che mặt vừa đi đến thư phòng, khuôn mặt lạnh lùng mang theo vài phần ủ rũ. Một thân y phục dạ hành, mang theo vài phần phong trần mệt mỏi.

Từ lúc Ngọc Điệp tiến cung, Lãnh Dịch Hạo liền rời đi. Chuyện cần đích thân Thuận Vương gia hắn đi làm, nhất định không phải là việc nhỏ. Mặc dù trong lòng Cảnh Thu cũng tò mò, thế nhưng hắn chưa bao giờ hỏi nhiều.

“Bẩm Vương gia, hôm trước Tần Thế Viễn từ hôn ngoài đường khiến Úc thừa tướng giận dữ, đã nhiều ngày nay, hắn bắt buộc toàn bộ môn sinh cùng hoàng thân quốc thích trong kinh thành niêm phong các cửa hàng của Tần gia. Đồng thời cũng ban lệnh rộng ra các quận huyện. E rằng chỉ ít ngày nữa, các cửa hàng của Tần gia sẽ tuyệt tích.”

Lãnh Dịch Hạo nhướng mày:” Từ hôn trước mặt mọi người?”

Tần Thế Viễn không phải là loại người nóng nảy, không có lý trí như vậy, bằng trực giác, hắn đoán chuyện này nhất định có liên quan đến Úc Phi Tuyết.

“Còn gì nữa không?” Lãnh Dịch Hạo tiếp tục cởi y phục dạ hành trên người ra ném lên giường. Trên người hắn lộ ra một thân áo trắng, hắn vén vạt áo dài, ngồi xuống cạnh bà

“Sau khi Ngọc Điệp tiến cung, nghe nói rất được thái hậu yêu quý, thái hậu đã thuyết phục được Ngọc Điệp bỏ khăn che mặt, điều kỳ quái chính là, Hoàng th