
Nương tử đừng nghịch nữa
Tác giả: Lam Yên Hểu Nguyệt
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 325832
Bình chọn: 7.5.00/10/583 lượt.
hoáng qua Úc Phi Tuyết, kỳ thật nàng cũng rất xinh đẹp! Nhưng mà người có ý với hắn cũng là một mỹ nhân, hắn cũng chẳng thiệt thòi gì. Hơn nữa bên này chỉ có một người, bên kia có tới ba người đang chờ hắn nha! Nam tử kia tham luyến nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Úc Phi Tuyết, sau đó vẻ mặt sáng lạn đi về phía ba tỷ muội Úc gia.
Ba tỷ muội hồ nghi đánh giá nam tử kia, hắn là ai vậy! Nụ cười sao lại bỉ ổi như vậy! Úc Phi Tuyết quay đầu lại, nhìn theo bóng lưng của nam tử cười giảo hoạt. Nàng đánh giá túi tiền trong tay, người này quả thật là kẻ có tiền!
Tiện tay móc tiền từ túi bạc ra tung lên, lập tức trên đường cái loạn thành một đống. Nhặt tiền mauam tử vừa vặn đi đến trước mặt ba tỷ muội Úc gia: “Xin chào cô nương!” Nam tử cười đến chói lọi.
” Túi thơm của ta như thế nào lại ở trên tay ngươi!” Úc Mỹ Tiên sợ hãi kêu.
“Không phải là cô nương đưa cho ta sao?” Nam tử nghi hoặc hỏi.
“Ngươi thật to gan, ngươi có biết là là ai không! Bản cô nương có thể lập tức lấy mạng của ngươi!” Úc Mỹ Tiên tức giận trừng đôi mắt đẹp.
“Nhưng vừa nãy vị cô nương kia nói…” Thời điểm nam tử quay đầu lại, chỉ thấy khắp đường cái đầy người nhặt tiền.
Đã không thấy bóng dáng Úc Phi Tuyết!
Các nàng đã xem nhẹ Úc Phi Tuyết từ nhỏ thường hay trà trộn đầu đường, chiêu mượn gió bẻ măng này, Úc Phi Tuyết sớm đã quen tay hay việc! Vì vậy vụng trộm lấy đồ đạc của bọn họ, đối với nàng mà nói là chuyện vô cùng dễ dàng.
Nam tử vô thức sờ túi tiền, không thấy đâu! Sắc mặt lập tức kinh hãi.
“Dừng tay! Đây là tiền của bản công tử!” Nam tử tức giận đi lên đoạt tiền.
Hiện trường vốn hỗn loạn lại được hắn chen vào nên càng thêm náo loạn. Người người đều chạy đến đây giành tiền, kẻ nào cũng có phần nha!
Vì vậy, nhặt được lại muốn được nhiều hơn, giành không được chuyển sang cướp. Người càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng loạn, cuối cùng là xông vào đánh nhau.
Ba tỷ muội bị đám người xông đến làm cho choáng váng, hoa dung thất sắc, tóc tai xộc xệch.
“Nha đầu chết tiệt!” Dù chật vật nhưng bọn họ vẫn nhớ mắng chửi người.
Mà bên trên tửu lâu, Tần Thế Viễn nâng chén mỉm cười nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra dưới lầu. Úc Phi Tuyết quả nhiên không phải là người thường. Tuyệt đối có thể gây đại họ
Nhưng mà cảnh vừa rồi Úc Phi Tuyết tung bạc rồi quay đầu lại cười, thật khiến Tần Thế Viễn có cảm giác vô hạn.
Trong nét mặt tươi cười giảo hoạt lại mang theo vài phần thanh lệ, trong thanh nhã lại có vài phần xinh đẹp, như hoa sen trước gió, nhã mà không diễm, kiều mà không tục. Như nước suốt tháng năm, thấm vào ruột gan khiến trước mắt Tần Thế Viễn bỗng dưng tỏa sáng như mặt trời sớm mai, tươi sáng vạn trượng.
Hắn biết rõ, Úc Phi Tuyết tuyệt đối khác người, nhưng mỗi một lần gặp nàng, nàng vẫn có thể mang đến cho hắn những chuyện kinh hỉ và bất ngờ khác nhau như vậy.
Trên thế gian lại có nữ tử như vậy!
Nếu như nàng không phải là Thuận vương phi, có lẽ sẽ rất tốt!
Tần Thế Viễn cạn chén, trong lòng dâng lên một chút phiền muộn. Đáng tiếc nữ nhân này không phải là người hắn có thể yêu cầu xa vời. Cho nên, không cần suy nghĩ nữa.
Chương 134: Nàng Không Ở Lại, Ta Cũng Không Ép.
Nàng không ở lại, ta cũng không ép.
Úc Phi Tuyết đi dạo một vòng kinh thành, không tìm được đại sư phụ, lại bất ngờ gặp được tiểu sư phụ.
“Tuyết Nhi!” Phong Vô Ngân xuất hiệt cực kỳ đột ngột, dọa Úc Phi Tuyết giật mình.
“Tiểu Sư Phụ!”
“Đi theo ta!” Phong Vô Ngân kéo Úc Phi Tuyết vào một con hẻm nhỏ.
Tần Thế Viễn đi theo Úc Phi Tuyết, lại phát hiện Úc Phi Tuyết bị Phong Vô Ngân lôi đi nên hắn liền rảo bước theo sau.
Cái tên Phong Vô Ngân này, lại lịch không rõ ràng, thân phận khả nghi, hơn nữa hắn vừa vào kinh thành lại biến mất. Đúng là có chút không bình thường.
Vì vậy, Tần Thế Viễn rảo bước theo sau.
Nào biết vừa mới đi tới cửa ngõ, một lão khất cái nằm vắt ngang con ngõ ngửa đầu uống rượu.
“Sư Phụ!” Tần Thế Viễn không ngờ rằng ở chỗ này lại gặp được ân sư. Võ công của hắn chính là học được từ ông ta.
Lão khất cái nheo mắt nở nụ cười, dùng bàn tay thô đen lau miệng còn vương chút rượu: “Ha ha! Tiểu tử ngươi vần còn nhớ ta!”
“Ơn cứu mạng của ân sư năm đó, Tần Thế Viễn suốt đời không quên!” Tần Thế Viễn chắp tay nhìn lão khất cái, lại nhìn vào sâu bên trong con hẻm nhỏ. Chẳng lẽ, sư phụ và Phong Vô Ngân có quen biết nhau?
“Đừng nghĩ nữa, ngươi đã gọi ta một tiếng sư phụ, vậy thì đi vào thôi!” Lão khất cái vỗ vỗ bả vai Tần Thế Viễn, dẫn đầu đi về phía trước.
Tần Thế Viễn do dự một chút rồi cũng theo sau.
Tại sâu bên trong con hẻm nhỏ, có một biệt viện yên tĩnh, Phong Vô Ngân ở đây. Biệt viện nhìn đơn giản nhưng cũng rất tinh xảo.
“Tiểu sư phụ, có phải người thật sự muốn…” Úc Phi Tuyết nhìn Phong Vô Ngân, bàn tay nhỏ bé khua loạn xạ, nàng thật sự nói không nên lời hai chữ mưu phản.
“Đúng, ta đã quyt định. Tuyết Nhi, tin ta đi, ta nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho nàng, hãy tin ta nhé?”
Phong Vô Ngân đặt bàn tay lên bờ vai nhỏ của Úc Phi Tuyết.
“Vì sao nhất định phải làm thế?” Trong tiềm thức