
, tôi không có đủ thì giờ để rút lui nữa rồi. Trong chốc lát tôi cảm thấy như mình sắp chết đến nơi, mặt hắn đã chuyển sang màu đỏ, tôi nghĩ là hắn đã tức giận đến cực điểm rồi
_ Ai cho phép cô vào phòng tôi hả, mà cô có biết là cô vừa làm cái gì không ?
Hắn tóm lấy tay tôi bóp mạnh, không biết tay hắn làm bằng gì, sắt thép hay sao mà khiếp quá, hắn nhìn thấy từng mảnh vỡ của chiếc cốc hắn tức giận đến nỗi đã đẩy tôi ngã nhào xuống đất, mắt hắn vằn máu lên hắn nhặt từng mảnh vỡ nhỏ một cách nâng niu, tôi nghĩ chắc là một vật kỷ niệm mà hắn muốn cất giữ, không may là tôi đã làm vỡ nó.
Tôi lý nhí:
_ Tôi xin lỗi.
_ Cút, cút ra khỏi đây, và tôi đã bảo cô là đừng bao giờ để tôi thấy mặt cô rồi mà, cô không nghe hả.
Quá uất ức tôi buông rơi chiếc mâm và chạy ra khỏi phòng, thì gặp bố tôi và ông Tú, bố thấy tôi khóc nên hỏi
_ Có chuyện gì xảy ra hả con, con không sao chứ?
Quẹt nước mắt, tôi bảo:
_ Dạ, con không sao, rồi xin phép về phòng, nhưng đi được mấy bước thì tôi loạng choạng ngã xuống, ông Tú vội chạy lại đỡ tôi, bố thấy vậy thì lo lắng hỏi:
_ Con bị sao thế?
Tôi bị một vết thương dài ở chân và bị ra máu nhiều, chắc là lúc bị hắn đẩy ngã xuống đống mảnh vỡ của chiếc cốc thủy tinh, chân tôi bị băng bó, không thể chạy nhảy nhiều, suốt ngày quanh quẩn ở trong phòng tôi thấy bức bối quá, thỉnh thoảng bố chồng tôi cũng đến thăm tôi những lúc ông không bận việc ở công ty, và anh Minh cũng đến thay băng cho tôi hàng ngày, tôi coi anh như anh trai của mình, nói chuyện với anh tôi cũng vơi đi phần nào buồn chán, càng nghĩ tôi càng tức hắn, không biết hắn là loại người gì mà có thể đối sử với tôi như thế chứ, nếu vậy thì bây giờ tôi nhất quyết ly hôn với hắn, tôi sẽ thỏa ước nguyện không muốn nhìn thấy tôi của hắn, được anh hãy đợi đấy, tôi không sợ anh đâu.
Thế là tôi phải nghỉ học mất một tuần chỉ nằm, rồi ăn, thỉnh thoảng đi dạo trong vườn với chiếc nạng ở chân, tôi không biết là hắn có thấy hồi hận về những gì mà hắn đã gây ra cho tôi không, chắc là không đâu, với một người lạnh lùng và vô cảm như hắn thì làm sao hắn lo cho tôi được, tôi phải mau chóng lành bệnh, để kết thúc chuyện này cho xong.
Cầm tờ đơn ly hôn trong tay, tôi tiến tới phòng hắn, dù lúc đầu tôi hùng hổ lắm, nhưng khi đứng trước cửa phòng này thì ý chí của tôi tiêu tan đâu hết cả, không được Hương ơi tôi cố tự nhủ với mình, mày không được yếu đuối lúc này, nếu mà mày mềm lòng thì chuyện này đến bao giờ mới dứt, nghĩ là làm tôi gõ cửa, một giọng cộc lốc vang lên.
_ Ai đó, tôi đã bảo đừng làm phiển cơ mà.
Tôi mặc kệ hắn, tôi vẫn tiếp tục gõ cửa, có lẽ không thể chịu đựng được hắn đạp cửa đánh xầm một cái, hắn nhìn xững tôi, còn tôi thì sửng xốt nhìn hắn, dáng hắn cao cao che khuất tầm mắt của tôi, chắc là vết thương nơi mặt đau lắm nên trông hắn có vẻ đau đớn. Tôi vội hỏi:
_ Anh có sao không?
_ Lại là cô, tôi đã bảo cô bao nhiêu lần rồi, là đừng để tôi nhìn thấy mặt cô nữa, nói thế nào thì cô mới hiểu hả. Hắn hét lên.
Người tức điên lên là tôi mới đúng, dù tôi có làm vỡ chiếc cốc của hắn, thì hắn cũng đã trừng phạt tôi bằng cả tuần với chiếc chân nạng rồi còn gì, không biết hắn còn muốn gì ở tôi nữa, dù hắn có ghét đàn bà, nào tôi có phải muốn làm phiền hắn đâu, chỉ là chuyện của tôi và hắn chưa giải quyết song, chìa giấy ly hôn ra, tôi bảo:
_ Anh ghét tôi lắm phải không?
_ Hừ, bây giờ cô mới biết hả, nếu biết rồi thì cút ngay đi.
_ Vậy thì anh ký vào giấy ly hôn này cho tôi, chuyện của chúng ta sẽ chấm dứt, và anh sẽ không bao giờ phải trông thấy tôi nữa.
Trong mắt hắn có một chút kinh ngạc nhưng nó trôi qua rất nhanh.
_ Ha ha ha, hắn cất tiếng cười hắc ám.
_ Cô muốn tôi ký vào tờ giấy này, cô muốn chia bao nhiêu hả, chắc là tôi không dược như mong ước về một người chồng lý tưởng của cô đúng không, ha ha ha…
Nghe hắn nói song, sự căm tức trong lòng tôi chỗi dậy
_ Bốp, tôi tát vào mặt hắn, tôi nói cho anh biết, dù anh có là ai đi chăng nữa thì với tôi cũng vậy thôi, anh nghĩ mình là ai hả, tôi hét lên, đúng anh phải chịu một nỗi đau quá lớn, anh tự cho phép mình ngục ngã, nhưng anh đã nghĩ đến những người thân luôn bên anh chưa, họ luôn lo lắng cho anh, anh là một kẻ ích kỷ, anh chỉ biết có mình, anh chỉ quan tâm đến cảm giác của mình vậy còn những người luôn yêu quý anh, anh có bao giờ nghĩ cho họ, quan tâm đến cảm nghĩ của họ không, tôi không cần tiền của anh, anh tưởng ai cũng yêu tiền hay sao, anh tưởng mọi người đều may mắn hơn anh hay sao, anh là một thằng hèn.
Tôi hét lên như diên, tôi quên mất là tôi đến đây để cầu xin hắn ký vào giấy ly hôn cho tôi, và cầu xin hắn đi phẫu thuật, vậy là hỏng hết cả, hắn đứng sững nhìn tôi, có lẽ hắn nghĩ tôi là một con điên, hắn dơ tay lên, tôi hành động mà không nghĩ đến hậu quả, tôi nghĩ thế nào hắn cũng cho tôi một cái tát, nhưng không hắn đóng xầm cửa lại bỏ tôi đứng chơ một mình ngoài cửa phòng. Tôi không hiểu hôm nay tôi đã ăn phải cái gì, mà tôi dám quát lại hắn như vậy, thôi thế này là hỏng hết, không biết hắn có ký giấy ly hôn cho tôi nữa hay không, vừa đi tôi vừa vò đầu