The Soda Pop
Nửa kiếp hồng nhan một kiếp du ca

Nửa kiếp hồng nhan một kiếp du ca

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322585

Bình chọn: 7.00/10/258 lượt.

nên y nhanh chân rảo bước vào nhà. Khi y nghe thấy tiếng cười khúc khích của Mạc Tình, trái tim đang thấp thỏm, bất an mới bình tĩnh lại. Nhưng… vào khoảnh khắc vén bức rèm lên, y bỗng trở nên ngây dại.

Trong cuộc đời mình, Tần Phong đã trải qua nhiều cảnh sinh ly tử biệt, rất nhiều đả kích và tuyệt vọng nên tin là mình có thể chịu được bất cứ sự trêu đùa nào mà tạo hóa dành cho mình, nhưng giờ khắc này, y hoàn toàn bị đánh gục khi nhìn thấy Mạc Tình nằm trong lòng Lạc Vũ Minh, không mảnh vải che thân, cất tiếng cười trong veo như tiếng chuông bạc…

Trời đất quay cuồng, sét đánh ngang tai, y không thể suy nghĩ gì được nữa, thậm chí cũng không thể nhúc nhích. Y vẫn còn nhớ rất rõ Mạc Tình luôn miệng nói câu: “Chúng ta sẽ mãi mãi không rời xa nhau, bất luận sống hay chết”.

Đây chính là tình yêu mãi mãi không thay đổi đó sao? Đây chính là sống chết có nhau đấy ư? Y loạng choạng lùi mấy bước, lặng lẽ nhìn Mạc Tình hoảng hốt quơ lấy y phục để che chắn cơ thể trần trụi của mình. Khoảnh khắc ấy, y hoàn toàn bất lực, cứ như đang đi trong mơ, chỉ loáng thoáng nghe thấy một giọng nói như vang lên từ phía chân trời rất xa xôi.

“Tất cả đều là lỗi của ta, huynh đừng trách Tình Nhi. Nàng ấy chỉ quá cô đơn, quá quạnh quẽ mà thôi.” Lạc Vũ Minh áy náy nói với y.

Ý thức của y dần tỉnh táo lại đôi chút. Thì ra tình yêu sâu đậm tới đâu thì cũng sẽ bị thời gian và sự cô đơn làm cho mờ nhạt.

Đúng vậy, hơn một năm rồi, y hiểu được sự cô đơn, quạnh quẽ của nàng. Bất cứ nữ nhân nào cũng cần có một người đàn ông ở bên cạnh bầu bạn.

“Bọn ta thật lòng yêu nhau, chỉ có ta mới hiểu được nàng, có thể cho nàng những gì nàng cần. Huynh… huynh hãy tác thành cho bọn ta đi!” Lạc Vũ Minh quỳ phịch xuống trước mặt y, khổ sở cầu xin. Y cảm thấy ngực mình đau nhói. Nỗi đau ấy không chỉ xuất phát từ vết thương đang rỉ máu mà còn phát ra từ vết thương lòng không nhìn thấy kia.

Tần Phong không chịu được cơn đau đớn dữ dội ấy nữa nên hộc ra một ngụm máu. Vết máu nhuộm đỏ cả bức rem lụa trắng như tuyết…

Y cứ nghĩ rằng Mạc Tình sẽ nói gì đó nhưng nàng lại không thốt ra lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn y. Hơn nữa, trước khi y mất đi ý thức, nàng bị Lạc Vũ Minh kéo đi khỏi đó. Tần Phong đưa tay muốn giữ nàng lại, muốn hỏi nàng một câu: “Có thật chỉ có Lạc Vũ Minh mới có thể cho nàng hạnh phúc hay không?” nhưng y không nắm bắt được thứ gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Vũ Minh đưa nàng đi.

Nghỉ ngơi một hồi, chân khí lưu thông trở lại, cơ thể mới có chút sức lực.

Nhà của y vẫn tỏa hương hoa thoang thoảng, làn gió vẫn thổi nhẹ nhàng làm tung bay tấm rèm lụa mỏng, bóng dáng xinh xắn kia dường như vẫn đứng bên cửa sổ để ngóng ra gốc hoa vàng. Những hình ảnh ấy vẫn còn in đậm trong tâm trí, đáng tiếc người thì ra đi mãi mãi rồi. Tần Phong đứng dậy châm lửa đốt tấm rèm lụa, đốt cây hoa vàng cô độc rồi ra đi trong biển lửa ngút trời ấy.

Gió thu hiu hắt mang theo những chiếc lá vàng khô bay múa trên con phố vắng vẻ. Tuy chỉ vừa vào cuối thu nhưng những cơn gió lạnh đang cố nhắc nhở mọi người rằng mùa đông sắp đến rồi, khiến những người đi đường đều vội vàng chạy vể nhà. Tần Phong không biết mình đã uống bao nhiêu rượu, y cầm bầu rượu rỗng đi loạng choạng trên đường, không có mục đích. Một nữ tử mặc y phục đỏ cố tình đi đến, dựa sát vào người y, y mơ hồ nhìn thấy cặp mắt quyến rũ đang không ngừng nháy với mình. “Công tử, vào trong ngồi chơi chút đã nào!”

Y chỉ muốn uống rượu, uống để quên hết những chuyện đau đớn trong lòng. “Có rượu không?”

“Đương nhiên là có rồi, hơn nữa không có phiền não…” Nữ tử nói rất ám muội.



Trời vừa sáng, một cơn đau dữ dội kéo y thoát khỏi cơn say. Thì ra nữ tử áo đỏ ấy đang giúp y xử lý vết thương trên ngực.

Thấy y đã tỉnh lại, nàng ta thở dài. “Cần gì phải tự hành hạ mình như thế?”

Y nhắm mắt, không trả lời. Nàng ta cũng không hỏi gì thêm nữa.

“Ta tên là Phiêu Phiêu. Ta vừa bôi thuốc cho chàng. Xem tình hình này thì có lẽ chàng nên ở đây nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa.”

Ngay từ đầu, Tần Phong đã biết nữ nhân như Mạc Tình sẽ hủy hoại cuộc đời mình nhưng y không cách nào ngờ được mình sẽ bị hủy hoại một cách thảm hại như thế. Y không còn gì cả, ngay cả chút tự tôn, kiêu ngạo và nhân cách tối thiểu cũng không còn. Chính y cũng không dám tin rằng có một ngày mình sẽ nằm trên giường của một kỹ nữ, để cho loại nữ nhân đáng thương nhất thiên hạ thương hại và an ủi mình.

Sau ba ngày nghỉ ngơi, vết thương có chuyển biến tốt lên, Tần Phong liền mặc quần áo chỉnh tề, định rời khỏi đó.

Phiêu Phiêu hỏi y: “Chàng muốn đi đâu?”

“Đi tìm một người.” Y phải đi tìm Mạc Tình, y nhất định phải hỏi cho rõ nàng ở bên cạnh Lạc Vũ Minh là vì nhất thời cô đơn mà phạm sai lầm hay đã thật lòng yêu thương hắn. Nếu nàng chỉ nhất thời mê muội, lầm lỡ thì y có thể tha thứ cho nàng, dù sao thì bọn họ đã phải trải qua bao nhiêu sóng gió mới đến được với nhau, không có sai lầm nào là không thể tha thứ. Nhưng nếu nàng thật sự đã thay lòng, yêu Lạc Vũ Minh thì y… không còn gì để nói.

“Vết thương của chàng còn chưa lành, đại phu nói chàng không thể xuống