
i mắt từng long lanh như ánh nắng ấy giờ tràn ngập vẻ đau thương khiến ngay cả Đường Kiệt cũng thấy không đành lòng. Thế mà Tần Phong vẫn giữ vẻ lãnh đạm, giữ khoảng cách xa vạn dặm.
Cuối cùng, Lam Lăng lau nước mắt. “Mặc kệ huynh có ý gì với muội hay không, muội chỉ biết muội thích huynh, trước đây thích, sau này cũng sẽ thích.”
Nói xong, nàng ta không cho Tần Phong có cơ hội cự tuyệt mà quay đầu bỏ chạy.
Đêm ấy, Đường Kiệt không đi tìm Tần Phong nhưng Tần Phong lại đến tìm hắn để chào từ biệt.
Đường Kiệt không giữ y lại bởi hắn biết y cố tình trốn tránh Lam Lăng, hy vọng có thể tác hợp cho Lạc Vũ Minh và Lam Lăng.
Trước khi đi, Tần Phong nói: “Hy vọng lần tới gặp nhau sẽ là ngày Lạc Vũ Minh thành thân.”
Đường Kiệt cũng tưởng là lần hội ngộ tiếp theo sẽ là ngày Lạc Vũ Minh thành thân nhưng không ngờ, chưa tới ngày đó thì bọn họ đã gặp lại nhau.
Chương 4: Du Minh Môn
Hai năm sau, Tần Phong trở lại Đường Môn. Lúc bấy giờ, giang hồ đang chìm trong cảnh gió tanh mưa máu.
Hai năm tôi luyện trong hàng trăm trận chiến, Tần Phong đã trở thành một cao thủ được giang hồ biết tiếng. Có điều chuyện khiến y nổi danh nhất lại là phong thái khiến hàng vạn thiếu nữ si mê cùng tính cách lạnh lùng quái gở của mình.
Đường Kiệt nghe nói Tần Phong đến thì lập tức dẫn tất cả mọi người trong Đường Môn ra cửa chính để nghênh đón.
Nhà sau của Đường Môn vẫn không khác gì hai năm trước. Ngôi đình nghỉ mát màu đỏ đã phai màu vẫn đứng sừng sững bên hồ nước xanh biếc, làm bạn với những đóa hoa sen sắp nở rộ khoe sắc trong hồ.
Dưới ánh trăng phản chiếu lấp lánh xuống mặt hồ, nâng chén chúc mừng người xưa gặp lại, tuy Tần Phong và Đường Kiệt không phải là bằng hữu thâm giao nhưng lúc này lại có tình cảm hết sức thân thiết.
“Mấy ngày trước còn nghe nói huynh đang ở phương Bắc, không ngờ huynh lại về nhanh như vậy!” Đường Kiệt rót rượu cho Tần Phong.
“Ta nhận được tin nhắn của huynh, đoán là huynh gặp phải rắc rối nên lập tức về đây.” Y nói lập tức về đây chính là rong ruổi trên mình ngựa suốt hai ngày, hai đêm không ngừng nghỉ. “Có gì cần ta giúp đỡ thì huynh cứ nói, đừng ngần ngại.”
“Cũng có chút chuyện.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trên đường đến đây ta nhìn thấy rất nhiều người của các môn phái khác, có vẻ bọn họ cũng đang tìm đến Đường Môn.”
Đường Kiệt gật đầu, nói: “Huynh đã nghe nói tới Du Minh Môn chưa?”
“Du Minh Môn ở Tử Trúc Lâm?” Tần Phong nói. “Ta nghe nói các đại môn phái đang hợp lực với nhau để chuẩn bị đối phó với Du Minh Môn.”
“Đúng vậy.”
Những người hành tẩu trên giang hồ, không ai là không biết Du Minh Môn. Hai mươi năm trước, Du Minh Môn bị các đại môn phái coi là ma giáo, môn chủ của Du Minh Môn hành sự bí ẩn, giết người không chớp mắt, người trong giang hồ hận nàng ta thấu xương và cũng hết sức e sợ. Tử Trúc Lâm trở thành cấm địa trên giang hồ, không ai dám đến gần.
Vài năm gần đây, Du Minh Môn đột nhiên biến mất, không có bất cứ tin tức gì. Có người nói môn chủ Du Minh Môn đã chết nên Du Minh Môn bị giải tán, cũng có người đoán là Du Minh Môn đang nung nấu một tai kiếp lớn cho võ lâm. Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi, ngay cả người không chuyện gì không biết như Bạch Hiểu Sinh cũng chẳng có tin tức gì về Du Minh Môn.
Mãi đến mấy tháng trước, con trai duy nhất của chưởng môn phái Không Động chết trong rừng, thi thể hết sức thê thảm, bị móc hai mắt, tay phải bị chặt đứt, trên những ngón tay máu me đầm đìa còn vướng lại mảnh váy của nữ nhân. Mảnh váy đó chính là y phục của Du Minh Môn. Hai tháng sau, đại đệ tử phái Thiên Sơn cũng chết thảm trong rừng trúc gần đó, trước khi chết cũng bị người ta móc hai mắt…
Vì thế tin đồn Du Minh Môn muốn tắm máu giang hồ, dấy lên tai kiếp của võ lâm được truyền đi, người người đều biết.
Đương nhiên các đại môn phái đều cảm thấy bất an, sợ rằng mình sẽ là mục tiêu tiếp theo của Du Minh Môn. Sau đó, phái Không Động và phái Thiên Sơn liền hợp lực tiến đánh Du Minh Môn nhưng không ngờ, các cao thủ của hai phái còn chưa tới Tử Trúc Lâm đã bị phục kích, không ai còn sống trở về, bao gồm cả hai vị chưởng môn.
Từ đó, hễ nhắc tới Du Minh Môn là người trong giang hồ lại biến sắc mặt.
Gần đây, Tần Phong lên phương Bắc để bái phỏng một vị thế ngoại cao nhân, trên đường đi nghe nói các đại môn phái không muốn ngồi chờ chết nữa nên quyết định hợp lực cùng đối phó với Du Minh Môn, ngay cả Đường Môn trước nay không hỏi han tới chuyện giang hồ cũng tham gia, Đường Kiệt còn được đề cử làm minh chủ. Tần Phong đang định vài hôm nữa sẽ đến Đường Môn xem có thể giúp gì hay không, ai ngờ y còn chưa kịp gặp vị tiền bối kia thì đã gặp Hứa Hạo Sơn được Đường Kiệt nhờ đi tìm mình. Y đoán Đường Kiệt có chuyện gấp nên không dám chậm trễ một khắc, tức tốc đến Đường Môn.
Đường Kiệt ngừng lại một chút rồi kể tiếp: “Bây giờ các đại môn phái đều muốn diệt trừ Du Minh Môn nhưng lại e dè chúng nên mới hợp sức để đối phó, còn đề cử ta làm minh chủ, chịu trách nhiệm liên lạc với nhân sĩ bốn phương. Huynh và Lạc Vũ Minh đều là những cao thủ tuyệt đỉnh cho nên ta mới mời hai người tới