Nữ Sinh – Nguyễn Nhật Ánh

Nữ Sinh – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321792

Bình chọn: 10.00/10/179 lượt.

chỉ bịa. Làm gì có chuyện đó.Xuyến trợn mắt:– Không tin thì mày đi hỏi đi. Thầy còn ở trên văn phòng đó.Cúc Hương vẫn khăng khăng:– Tao không tin.Xuyến khịt mũi:– Không tin thì kệ mày. Thầy dặn trưa nay tụi mình ghé nhà thầy.Thục ngơ ngác:– Chi vậy?– Thì nộp bản tự kiểm chớ chi!Cúc Hương bỗng reo lên:– Thôi, tao biết rồi! Thầy kêu tới nhà lấy quà phải không? Hôm trước thầy có hứa mà tao quên mất.Xuyến cười hì hì:– Ừ, tới lấy quà và nộp tự kiểm luôn!Cúc Hương “xí” một tiếng:– Lấy quà là chuyện của tao với con Thục, còn làm tự kiểm là chuyện của mày. Trong bọn, chỉ có mày là phá thầy nhiều nhất.Mặc dù biết Xuyến nói đùa nhưng Thục vẫn cảm thấy lo lắng. Chuyện làm tự kiểm chắc là không có nhưng nó sợ thầy Gia sẽ rầy tụi nó về tội nghịch ngợm. Thầy sẽ bảo tụi nó con gái mà phá như quỉ sứ. Thầy sẽ nhắc chuyện Hùng quăn. Vì tụi nó mà thầy bị liên lụy. Sáng nay, vết thương trên trán thầy vẫn chưa lành hẳn. Từ xa, Thục trông thấy nó ửng đỏ, chắc là đang kéo da non. Vì vậy, buổi trưa, Thục theo Xuyến và Cúc Hương tới nhà thầy trong một tâm trạng nơm nớp.Nhưng thầy Gia chẳng nhắc gì về chuyện cũ. Thầy đón tiếp bọn Thục một cách vui vẻ và thân mật. Thầy dọn bánh cho bọn Thục ăn. Vừa ăn, thầy vừa hỏi chuyện sinh hoạt và học tập trong lớp.Xuyến đã nói chuyện với thầy một lần nên tỏ ra dạn dĩ hơn Thục. Cúc Hương lúc đầu còn rụt rè, ít nói nhưng một lát sau, quen dần, nó bắt đầu ba hoa vung vít. Chỉ có Thục là vẫn lúng túng trước mối quan hệ mới. Nó gọi anh bằng “thầy” một cách ngượng ngập, khó khăn và nó cảm thấy khổ sở với sự lóng ngóng của mình.Cho đến khi ra về, Thục vẫn cảm thấy mình chưa làm quen được với hoàn cảnh mới như hai bạn. Với nó, từ khi anh là thầy, anh trở nên xa vời như những đám mây trắng nõn trên cao. Mà từ chỗ Thục đứng với những đám mây kia bao giờ cũng có một khoảng cách gần như không thể vượt qua.Hôm đi học lại, Hùng quăn có đến lớp. Nhưng khi biết anh là giáo viên chủ nhiệm lớp nó, Hùng quăn ở nhà luôn. Xuyến báo với anh như vậy. Chắc nó sợ anh “trả thù”, anh nhủ bụng. Và tự nhiên anh cảm thấy áy náy như chính anh có lỗi trong việc Hùng quăn bỏ học.Anh tra sổ, tìm địa chỉ Hùng quăn và hôm sau anh đến nhà nó.Tiếp anh là một người đàn ông trạc bốn mươi lăm tuổi, mặt đỏ gay vì rượu. Anh lễ phép hỏi:– Thưa bác, cháu Hùng có nhà không ạ?Người đàn ông lừ mắt nhìn anh:– Cậu là ai mà đi tìm nó?– Dạ cháu là giáo viên chủ nhiệm của Hùng ạ. Mấy hôm nay Hùng nghỉ học nên cháu đến hỏi thăm.Người đàn ông vắt chân chữ ngũ, rung đùi:– Ra vậy! Thằng đó lêu lỏng suốt ngày. Nó mà học hành gì!Anh đoán người này là ba Hùng quăn. Nhưng ông ta ăn nói kiểu đó thì khó mà hỏi tới. Anh ngần ngừ một lát rồi lại hỏi:– Cháu Hùng giờ này chắc không có nhà hả bác?Người đàn ông tằng hắng:– Mấy tháng nay nó đâu có ở đây nữa! Nó bỏ nhà đi luôn rồi!Những điều nghe được khiến anh kinh ngạc. Anh há hốc miệng:– Hùng đi đâu vậy bác?– Làm sao tôi biết được!Người đàn ông có vẻ như không muốn tiếp chuyện anh. Ông ta trả lời nhát gừng và mắt nhìn đâu đâu.Biết không hỏi gì thêm được, anh cáo từ, lòng nặng trĩu.Anh không về nhà ngay mà ghé lại trụ sở phường. – đó, anh được biết khá rõ về hoàn cảnh của Hùng quăn.Hóa ra ba mẹ Hùng quăn đã thôi sống chung gần hai năm nay. Ba nó theo người vợ sau xuống an cư lạc nghiệp dưới Bến Tre. Hùng quăn sống với mẹ. Chuyện cũng không trục trặc gì. Nhưng nửa năm nay, mẹ nó tái giá. Người chồng sau nát rượu, gây gỗ với mẹ con Hùng quăn tối ngày. Chịu không nổi, Hùng quăn bỏ nhà đi, sống nhờ bạn bè mỗi đứa dăm ba bữa. Bây giờ anh mới biết người đàn ông anh gặp trong nhà không phải là ba nó mà là người dượng ghẻ. Và anh cũng bắt đầu hiểu ra nguyên nhân đưa đẩy Hùng quăn đến cuộc sống lang thang, sự chán học và những hành vi điên rồ của nó.Sau khi trò chuyện, người cán bộ lật sổ và đọc địa chỉ của ba Hùng quăn cho anh ghi. Anh ta còn cho biết cả địa chỉ những người bạn mà Hùng quăn thường lui tới nương náu, hầu hết đều ở trong phường.Khi bước ra khỏi trụ sở phường, lòng anh đã thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Và anh cảm thấy thương Hùng quăn vô cùng. Xuyến nói với Cúc Hương:– Bây giờ tao mới biết tại sao trước nay thầy Gia không đi xem văn nghệ chung với tụi mình.Cúc Hương gật gù:– Ừ, ngay hồi đó tao cũng đã nghi thầy là… thầy rồi !– Xạo đi mày !– Thì xạo chứ sao !Xuyến hừ mũi:– Dẹp mày đi ! Bây giờ tao đố mày nếu tụi mình nhờ mua vé xem văn nghệ nữa, thầy Gia có mua không?Cúc Hương ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:– Tao không biết. Theo mày thì sao?– Theo tao thì thầy không mua.– Tại sao?– Thì tại hồi đó khác bây giờ khác chứ sao! Hồi đó là bạn bè, còn bây giờ là thầy trò. Trò thì đâu có được quyền sai thầy!Thục ngồi nghe nãy giờ, buột miệng nói:– Chưa chắc !Xuyến ngó Thục:– Sao mày biết?Thục nghinh mặt:– Chứ sao mày biết không mua?Cúc Hương giảng hòa:– Thôi, đừng cãi nữa! Bây giờ lên gặp thầy nhờ mua vé là biết liền!Anh đang ngồi chấm bài bỗng thấy ba cô gái lại gần.– Thưa thầy… – Xuyến ngập ngừng.Anh ngừng tay, hỏi:– Gì đó, Xuyến?Xuyến cười cầu tài:– Dạ tụi em nhờ thầy mua giùm… mấy vé hát ạ.– Các cô định xem cái gì đó?– D


Polaroid