
lưng: “Uy, anh gióng trống khua chiêng nhiều thế rồi, giờ thả tôi ra được chưa?”
Việt Trạch nhìn chòng chọc Tần Cảnh, không trả lời, lại quay đầu nhìn thoáng qua những người đứng sau lưng hắn, mấy người đàn ông kia liền lập tức rời khỏi.
Trong gian phòng vắng vẻ, chỉ còn lại hai người, hắn và cô.
Trong lòng Tần Cảnh căng thẳng, từ lúc bắt đầu đến thời điểm này, lúc này, chính là thời khắc nguy hiểm nhất.
Người đàn ông bên cạnh ánh mắt liên tục thay đổi. Lúc trước hắn đều đạm đạm, lành lạnh, nhìn thế nào cũng không giống người dám làm loại chuyện này, cho nên, trước cô còn có thể nói chuyện không ngại ngần với hắn, tim cũng chưa từng đập khẩn trương muốn chết như là,
Bây giờ. Trong con người thâm thúy của hắn hiện lên gì đó giống như, tà niệm.
Tần Cảnh chỉ thấy toàn thân cứng ngắc, bị dọa được không có bất kỳ biểu cảm gì, phản xạ có điều kiện rụt về sau, chỉ hận không thể khảm chính mình lên vách tường vậy.
Hắn có đầy hứng thú quan sát từng chút biểu cảm biến hóa trên mặt cô, rồi đột nhiên, hắn tới gần cô, mà cô không còn chỗ lui.
Hắn nhẹ nhàng hít hà trên cổ cô một khí tức khẩn trương thơm ngát, tựa hồ có chút không thể kiềm chế, lại thở ra một luồng khí nóng trên cổ trơn bóng, dẫn đến cho Tần Cảnh một trận run rẩy:
“Thế nào?” Hắn thanh âm trầm thấp như thấy cả màu đen, “Không nghĩ đến ôn lại một chút, chuyện tiêu hồn đêm đó sao?”
Chương 14
Ở góc khuất Tần Cảnh đã không còn chỗ có thể trốn, cô quay đầu đi chỗ khác, hoàn toàn không biết giờ phút này nên xử lý ra sao.
Thật là, người này còn không biết xấu hổ ôm cô, cố ý thổi từng đợt khí nóng bên tai cô, hại cô chịu không nổi hoảng loạn run rẩy từng hồi.
Hắn còn ra vẻ lơ đãng tay sờ tới sờ lui trên cổ cô, Tần Cảnh lén cẩn thận quan sát, hắn cách quá gần, cơ bản không đủ để có thể vận lực đá bộ vị mấu chốt của hắn.
Làm thế nào đây?
Cô liếc qua cổ hắn, nghĩ đến, hay là hung hăng cắn cổ sắc lang này, đôi tay sau lưng lại được cởi trói
Tần Cảnh sửng sốt.
Ngay sau đó, hắn đã đứng lên, tựa tiếu phi tiếu: “Còn ngồi làm cái gì? Không phải thất vọng chứ?”
Tần Cảnh trừng mắt nhìn hắn, nhanh chóng đứng dậy, không sức lực nói: “Không có việc gì, tôi đi về trước!”
Việt Trạch đạm đạm “Ân” nhất thanh, nhìn cô đi về hướng cửa cũng không hề quay đầu lại, bỗng nhiên lại hỏi: “Thư Miểu vì sao muốn hại cô?”
Tần Cảnh yên lặng thở dài một hơi, sao lại cố chấp thế? Bất đắc dĩ nói: “Cô ta nghĩ là tôi cướp đàn ông của cô ta!” Nói xong, kéo cửa ra, ra đi.
Cuối tuần, sinh nhật bà nội Doãn, Tần Chính cũng đến Doãn gia bái phỏng lão nãi nãi (bà nội già, dịch thô thiển là như thế), nên Tần Cảnh cũng đúng ngày phải đi.
Tần Cảnh nhận được tin tức, nhanh chóng dồn công sức học bổ túc Tần Cảnh nhật kí, được ra kết luận là, Doãn nãi nãi (bà nội Doãn hay Doãn nãi nãi nghe hay hơn nhỉ) là chủng người cả đời được thuận buồm xuôi gió, ở nhà được ba ba thương, thời trẻ có ông xã thương, đến tuổi trung niên có con trai thương, tuổi già được cháu nội thương.
Tình lý đều đủ, bà tính cách vui vẻ đáng yêu , sáu bảy mươi tuổi mà như trẻ con.
Hơn nữa, nghe nói vẫn là rất ưa thích Tần Cảnh.
Cho nên, Tần Cảnh khép lại nhật kí rồi, trong lòng hơi chút thở dài nhẹ nhõm một hơi, Người cao tuổi, đều như trẻ con, chiều chuộng một chút là tốt rồi.
Có điều mấu chốt là, mỗi lần sinh nhật bà nội, chỉ cần là Tần Cảnh đi, đều sẽ tự mình làm một cái bánh gato hạch đào mang đi.
Tần Cảnh thấy nơi này rất ba chấm, trước kia cái Tần Cảnh này là toàn năng tuyển thủ* (người toàn năng, cái gì cũng làm được) sao, còn làm bánh ngọt gato? Hơn nữa lúc ba ba gọi điện thoại cũng nói muốn cô mang bánh ngọt đi.
Điên!
Tần Cảnh thứ bảy đùa dai cả ngày, làm N cái sản phẩm thất bại phẩm, mới miễn cưỡng tạo ra một cái có-thể-tạm-gọi-là gato hạch đào.
Thấy cái bánh có vẻ đã có hình có dáng giống bánh bày trong tủ kính cửa hàng, Tần Cảnh chỉ hận không thể chụp N tấm hình cả trước sau trái phải trên dưới mà treo lên tường.
Ngày hôm sau, Tần Cảnh lòng đầy cảm giác thành tựu, mang bánh ngọt thật to đến nhà Doãn nãi nãi.
Doãn nãi nãi và Doãn gia gia (ông nội) không có sống cũng con trai con dâu, mà ở trong căn nhà đã rất cũ rất cổ, khuôn viên rộng rãi, cây hòe cổ kính, điêu lan họa đống (lan can khắc hình, cột có hình vẽ), cổ sắc cổ hương.
Đình viện, con chó nhỏ từ bụi hoa nhảy chồm lên, khiến chim sẽ trong lồng treo hành lang lập tức kêu to chiêm chiếp.
Tần Cảnh đến có vẻ hơi sớm, khi cô đến, ba ba cô còn chưa đến.
Ông bà nội nhà Doãn gia cũng mấy năm rồi không được gặp Tần Cảnh, hôm nay nhìn thấy, liền hết sức vui vẻ, rôm rả hỏi thăm một hôi, từ công tác sinh hoạt đều đem ra nói chuyện.
Tán gẫu đến một nửa, liền gặp Doãn Tùng và Doãn Thiên Dã từ buồng trong ra, Doãn Tùng nhìn thấy Tần Cảnh, ấm áp cười : “Tiểu Cảnh cũng tới à!”
Mà Doãn Thiên Dã sắc mặt không phải tốt, thấy Tần Cảnh, lại càng không tốt, đoán được, hắn vừa bị bố mắng.
Tần Cảnh ra vẻ không nhìn thấy hắn, cười ha ha chào hỏi Doãn bá bá.
Doãn nãi nãi thấy Thiên Dã tâm tình không hảo, liền quay sang Doãn bá nhíu mày: “Hai cha con nhà anh, c