
ghỉ.
Mộc Tử Mạt chưa có về nhà, phần lớn đồng học đều thu thập xong đi rồi, cô còn ở lại phòng học, đứng ở bên cửa sổ, bóng lưng có nói không ra cô đơn.
Không biết vì sao sao mỗi lần cuộc thi đi qua, cũng sẽ cảm giác, mệt mỏi rã rời, có một loại cảm giác hít thở không thông không nói ra được, từ lòng bàn chân chậm rãi lan tràn, thở không thông, không cách nào hô hấp.
Khổ cực như vậy, mệt mỏi như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Vì một trang giấy có thể quyết định tiền đồ vận mạng? Còn là, cái gì khác?
Mộc Tử Mạt thật sâu mê mang.
Tháng mười hai mặt trời chiều chiếu ánh hào quang cảm giác xâm lược vẻ mặt bối rối của cô, tại hoàng hôn trên không biết đáp án. Nhàn nhạt cô đơn nhu hòa của đường nét trên mặt cô, cằm hơi nhọn có vẻ trơn mềm nhẵn nhụi.
Giờ phút này, cô hướng về phía ngoài cửa sổ, chân mày nhíu lại.
Điện thoại di động trên bàn màu trắng rung một chút, là một cái tin nhắn. Triệu Viện Viện hẹn cô đến tiệm trà sữa ngoài trường uống trà sữa.
Mộc Tử Mạt thu thập đơn giản, đeo túi xách, đi ra khỏi phòng học.
Hoàng hôn xuống, từ cầu thang sứ trắng cô đơn mà nằm đầy đất vắng lặng, bóng dáng của cô kéo dài thật dài.
Chương 14
Ra khỏi cửa trường trung học H, đi về phía nam khoảng 20 phút, chính là tiệm trà sữa Triệu Viện Viện và cô ước hẹn ở trong tin nhắn, bình thường tất cả mọi người ưa thích tụ họp ở chỗ này. Ở mỗi buổi tối ngày nghỉ sắp tới, hẹn mấy người đồng học bình thường có vẻ như chơi đùa tốt với nhau, mỗi người gọi một ly trà sữa nóng hổi, mùi sữa nồng đậm, cảm giác ấm áp, luôn là có thể khiến cho người ta dễ dàng mà quên mất giá lạnh trên đường đi.
Dĩ nhiên, ở trong tiệm vẫn là các đôi tình nhân nhiều hơn, gọi 1 ly sữa trà, cắm vào hai cây ống hút, bạn một ngụm tôi một ngụm, ở giữa nhìn nhau, đều có một phen nồng tình mật ý.
Mộc Tử Mạt nắm thật chặt áo khoác trên người, cởi cái bao tay, sửa lại một chút tóc dài bị gió thổi loạn trên đường chạy tới, thở ra một hơi thật sâu, lúc này mới khe khẽ đẩy cửa tiệm trà sữa đi vào.
Bởi vì nghỉ, bên trong tiệm rất nhiều người, ồn ào, không biết tại sao, lại làm cho người ta có một loại cảm giác ấm áp kỳ lạ.
Một cánh cửa, ngăn cách, là hai cái thế giới.
Mộc Tử Mạt đứng tại chỗ, tìm kiếm bóng dáng của Triệu Viện Viện ở trong đám người đó, trong tiệm quá nhiều người, cô lại bị cận thị nhẹ, đúng là tìm không tốt lắm.
Triệu Viện Viện ngồi ở vị trí gần cửa sổ tận cùng bên trong, Mộc Tử Mạt mới vừa vào cửa, cô ấy liền thấy được, đứng lên giơ giơ lên tay về phía cô, nhìn cô không có phản ứng, vì thế cao giọng hô lớn, “Tử Mạt, còn đứng ngốc ở cửa làm gì đấy? Bên này!”
Trong tiệm lập tức yên tĩnh lại, vô số ánh mắt không hẹn mà cùng quét về phía cửa, bút ở trên tay nhân viên phục vụ run run một chút, hồi lâu mới phản ứng được, không khỏi cúi người hỏi nữa một lần, “Đồng học, xin hỏi bạn mới vừa gọi cái gì?”
Bị nhiều ánh mắt xa lạ chú ý như vậy, Mộc Tử Mạt lúng túng đứng tại chỗ, chậm rãi đè xuống vài lần ý nghĩ muốn cầm túi xách che kín mặt của mình.
Ách, cô có thể làm bộ như không biết cô ấy hay không?
Vẫn là chậm rãi di chuyển đi qua.
Chờ đợi thêm nữa, không biết Triệu Viện Viện còn sẽ có bao nhiêu hành động vượt ra ngoài dự tính của người khác.
Không nghĩ tới Tô Tĩnh Nhiên cũng ở đây, Mộc Tử Mạt cũng không nhớ quá nhiều, khẽ mỉm cười gật đầu một cái về phía cậu ta, cởi áo khoác màu đỏ xuống vắt trên ghế, ngồi xuống ở bên cạnh Triệu Viện Viện.
Triệu Viện Viện đã giúp cô gọi một ly trà sữa đậu đỏ nóng, Mộc Tử Mạt cắm ống hút, hút thật sâu một ngụm lớn. Ở trong miệng tràn ngập mùi thơm đậu đỏ nhàn nhạt, mùa đông đầu lưỡi lười biếng đuổi theo mùi thơm ngát kia, đáy lòng nhất thời cảm thấy một hồi ấm áp.
Thật sự rất lâu không gặp, mặc dù ở lớp cách vách, nhưng bình thường gặp mặt cũng chỉ chào hỏi một cái đơn giản liền vội vàng mà qua, lại có lẽ là mới vừa thi xong nên phần tâm tình kia cho phép nhẹ nhõm, Mộc Tử Mạt nói nhiều hơn so với bình thường, trong mắt không cầm được ý cười nhẹ nhàng, làm cho cả người cô nhìn đặc biệt sinh động.
Ba người thoải mái mà ngồi chung một chỗ, trò chuyện về học tập, trò chuyện về ước mơ của bọn họ, trò chuyện về tương lai của bọn họ. . . . . .
Giờ phút này, bọn họ có thể bất chấp tất cả, bởi vì đây là thế giới của bọn họ, đây là quyền lợi giao cho tuổi trẻ của bọn họ.
Chỉ thuộc về bọn họ, độc nhất vô nhị.
***
Bước chân mùa đông càng lúc càng nhanh, trong sân trường trung học H trăm cây tiêu điều, lá khô bay tán loạn, tất cả đều phảng phất dường như được hẹn ngầm vậy, lặng lẽ chờ đợi một tương lai yên tĩnh.
Đối với học sinh lớp mười hai mà nói, đây có lẽ là ngày đông giá rét gian nan thứ nhất trong cuộc đời bọn họ, rất dài, cũng rất ngắn, quan trọng hơn là, không có ai biết, cho dù chịu đựng qua mùa đông này, chờ đợi bọn họ, thật sẽ là mùa xuân chim hót hoa thơm sao?
Rất nhiều thứ, bởi vì không biết, cho nên giờ phút này chờ đợi mới có ý nghĩa.
Thành tích xếp hạng của cuộc thi tháng mười hai cuối cùng ra rồi. Sau khi bất kỳ chân tướng phơi trần khắp thiên hạ, đều là mấy nhà vui sướng mấy nhà buồn.
Triệu V