Nụ hôn của sói

Nụ hôn của sói

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325920

Bình chọn: 10.00/10/592 lượt.

ém, hỏi ngực không ngực, hỏi eo không eo, làm sao có cảm xúc gì …” Cô đang cười, bỗng nghe thấy trong điện thoại vang lên một giọng nói trầm thấp: “An Dĩ Phong, cậu được lợi còn dám khoe mẽ sao? Dáng người cậu được?! Cậu cởi quần áo cho tôi xem nào …” “Hai người ở cùng nhau?” “Mấy hôm nay nhàn rỗi, ở khách sạn uống rượu tâm sự cho qua ngày!” Cô dở mình, dùng gối chặn lại cả ngực đang nhói đau, miệng làm bộ thoải mái: “À! Em rốt cuộc đã hiểu vì sao có tin đồn này.” An Dĩ Phong chưa bao giờ thể hiện ra đau khổ trước mặt cô, nhưng cô hiểu, Hàn Trạc Thần mỗi ngày cùng hắn, chắc chắn là bởi những phiền muộn gần đây cô mang đến.

Hắn không nói, cô cũng chỉ có thể làm bộ như không nhìn ra.

Nhưng cô không biết, tin đồn này lan truyền còn bởi một nỗi khổ tâm khác của An Dĩ Phong.

Sự việc bắt đầu từ sau khi Tư Đồ Thuần về nhà.

An Dĩ Phong biết gia thế nhà Tư Đồ Thuần xong, mới thực sự cảm nhận được một câu của cô: “Không thể lấy anh”, là như thế nào bất đắc dĩ.

Một cô gái không cần danh phận, không cần hứa hẹn, liều lĩnh cùng với hắn, không biết cần bao nhiêu dũng khí, chịu bao nhiêu dằn vặt.

Mà cô, luôn cười với hắn, cũng không bao giờ nói với hắn nỗi khổ trong lòng.

Cô đối với hắn, tột cùng là tình sâu đến mức nào? An Dĩ Phong càng nghĩ càng khó chịu, lại chạy đến hộp đêm mượn rượu tiêu sầu.

Thủ hạ của hắn, A Tô, thấy hắn một bình một chén tàn phá chính mình, nhìn không đành lòng liền mạo hiểm sinh mạng ngồi vào bên cạnh, tận tình khuyên bảo: “Phong ca, nữ cảnh sát kia cũng không hơn những cô gái khác cái gì, anh sao phải vì cô ta tự tra tấn mình?” “Ai nói tôi vì cô ta?” Nhóm thủ hạ của hắn ngơ ngác

[PEMINKI'> NỤ HÔN CỦA SÓI (CHƯƠNG 18) (3)

nhìn nhau, tuy rằng một lời cũng chưa nói, những biểu tình đã rõ ràng rằng: Cả thế giới mọi người đều biết! Trong lòng An Dĩ Phong phát lạnh, ẩn ẩn có chút lo lắng.

Hắn buông bình rượu trong tay, kéo A Tô lại: “Cậu thấy tôi thực yêu Tư Đồ Thuần sao?” A Tô dứt khoát gật đầu.

“Không phải cậu cho rằng tôi mượn rượu giải sầu cũng là vì cô ta?” “Không phải sao?” “Không phải!” Hắn lớn tiếng nói: “Tôi là tội phạm, cô ta là cảnh sát.

Tôi có thể thích cô ta sao? Tôi chỉ là chơi bời! Các cậu nghe rõ ràng cho tôi, người tôi thực sự yêu không phải là cô ta!” Mọi người trầm mặc, tất cả đều làm bộ “anh say rồi!” “Các cậu không tin?” An Dĩ Phong đã tây tây, ý nghĩ hơi loạn, nhất thời xúc động, đem bình rượu ném xuống đất.

Khi rất nhiều người tò mò nhìn hắn, hắn liền đứng lên tuyên cáo, “Hôm nay tôi sẽ nói thật cho mọi người.

Người tôi thực sự yêu là …

người kia!” Đại sảnh vốn không quá lớn, bởi một câu của hắn lặng ngắt như tờ, DJ ngay cả nhạc cũng tắt.

Tất cả mọi người kinh hãi, ngay cả Hàn Trạc Thần ngồi đối diện vừa mới đến, cũng khiếp sợ nhìn ngón tay An Dĩ Phong ở giữa không trung.

An Dĩ Phong cũng nhìn chính ngón tay mình.

Rõ ràng là chỉ cô gái ngồi ở sôfa đối diện, thế nào lại bị Hàn Trạc Thần chặn mất.

Phản ứng trước tiên của Hàn Trạc Thần là tiến đến đỡ lấy An Dĩ Phong đang chuếnh choáng say, “Phong, cậu say rồi, tôi đưa cậu về.” “Em không có say!” An Dĩ Phong vuốt mặt, đã sai liền cho sai luôn, đâm lao đành phải theo lao, “Người em yêu chính là anh, thì sao?” “Lại dở trò gì hả?” “Hàn Trạc Thần, anh nghe rõ ràng đây, em theo đuổi Tư Đồ Thuần không phải vì em thích cô ta, em chẳng qua chỉ để che dấu …

đối với anh” An Dĩ Phong cố gắng rất nhiều lần, vẫn không có cách nào đối mặt với Hàn Trạc Thần nói ra hai chữ “Tình yêu”.

Hắn đơn giản nắm lấy tay Hàn Trạc Thần, dùng giọng nói tất cả mọi người đều có thể nghe thấy: “Đi …” “Đi đâu?” “Đi khách sạn, đặt phòng!” Hàn Trạc Thần không thể làm rõ sự việc, cứ thể bị hắn lôi ra ngoài.

Vào khách sạn, mở phòng, Hàn Trạc Thần khó khăn hỏi một câu: “Phong, cậu không phải là nói thật đi?” An Dĩ Phong ngã quỵ ở trên giường, cười khổ lắc đầu: “Thần ca, anh biết không? Ba cô ấy là cục trưởng cục cảnh sát!” “À!” Hàn Trạc Thần như ngộ ra, thở phào ngồi trên ghế.

“Tình cảm của chúng em …

Không thể quang minh chính đại, không thể để người khác biết …

Thà rằng em để cho người khác hiểu nhầm mình yêu đàn ông, cũng không thể để người khác biết em yêu cô ấy.

Thần ca, em không muốn ngày nào đó sự việc bại lộ, cô ấy phải hối hận vì đã yêu em …” “Dù cậu có muốn yêu cô ta, cũng không thể hủy sự trong sạch của tôi như vậy.” “Mẹ nó! Anh trong sạch?” “……” An Dĩ Phong ngồi xuống, nhìn xung quanh: “Có rượu không? Em muốn ở đây uống rượu đến sáng.” “Không phải cậu muốn tôi ở lại uống với cậu?” “Phải!” “An Dĩ Phong, mẹ nó, cậu quả là biết cách nói chuyện!” ……

Giữa trưa hôm sau, An Dĩ Phong nửa mơ nửa tỉnh nhấc điện thoại

[PEMINKI'> NỤ HÔN CỦA SÓI (CHƯƠNG 18) (4)

của mấy tên thuộc hạ.

Bọn họ một câu trọng điểm cũng không có, tào lao tìm việc nói chuyện nửa giờ không chịu chúp máy.

Hắn không thể tiếp tục kiên nhẫn, dùng thanh âm thật lớn nói: “Thần ca, mấy giờ rồi, anh còn chưa tỉnh ngủ?” Hàn Trạc Thần mắt cũng chưa mở, sờ soạng tủ đầu giường vớ được bình rượu ném cho An Dĩ Phong.

Trong điện thoại vang lên một trận cười, mấy tên thuộc


Lamborghini Huracán LP 610-4 t