Disneyland 1972 Love the old s
Nụ hôn của sói

Nụ hôn của sói

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324831

Bình chọn: 9.5.00/10/483 lượt.

ước kia Hàn Trạc Thần từng nói với hắn.

“An Dĩ Phong, khả năng hình dung sự vật của chú thật kém, cái chết tiệt ấy khác hoàn toàn với ma túy…”

“Đúng là không hề giống nhau, ma túy bỏ là bỏ, đã bỏ rồi thì không muốn thử lại nữa…”

An Dĩ Phong không muốn nói tiếp, kỳ thực, chất độc trong thuốc phiện dù có làm ta đau đến chết cũng chỉ là tức thời, còn “chất độc” của tình cảm thì ngấm vào tận xương tủy, cả cuộc đời không thoát khỏi nỗi nhớ mong và hối hận.

Điếu thuốc cháy đến kẽ tay An Dĩ Phong từ bao giờ, ngón tay nhói đau khiến hắn quay về với thực tại. Hắn ngồi thẳng dậy, dụi tắt điếu thuốc, rồi lại cười bỡn cợt trêu Hàn Trạc Thần: “Khi nào rảnh đưa em đi xem cô gái ba đầu sáu tay có thể khiến núi băng ngàn năm này thành nước nhé”.

“Chú từng gặp rồi.” Hàn Trạc Thần nói, nhìn xuống, ánh mắt tràn đầy yêu thương, sự cương nghị lạnh lùng trong hắn như tan biến.

“Một năm trước, chú đã gặp cô ấy…”

“Cái gì?” An Dĩ Phong nhảy bật dậy. “Anh đừng nói với em đó là cô gái chưa đến tuổi vị thành niên ấy nhé.”

“Đúng đấy!”

“Anh! Anh… không phải là bị biến thái đấy chứ?”

“…”

Hàn Trạc Thần nhìn hắn với ánh mắt như muốn nói: “Chú nói lại lần nữa xem”.

“Anh Thần, nó chỉ đáng tuổi con gái anh thôi.”

“Nó chính là con gái anh đấy.”

“Như thế mà được à?!”

An Dĩ Phong nhìn Hàn Trạc Thần, ánh mắt đầy vẻ

kinh ngạc.

“Mẹ kiếp! Ngày ấy chú nên lấy Tư Đồ Thuần!”

[PEMINKI'> NỤ HÔN CỦA SÓI (CHƯƠNG 1->7) (3)

“Có phải muốn lấy là được đâu!”

Đúng vậy! Cô ấy sẽ không lấy hắn…

Cho dù cả đời hắn không lấy ai ngoài cô ấy đi chăng nữa thì cô ấy cũng sẽ không lấy hắn.

Vì vậy hắn chỉ có thể chọn cách từ bỏ.

Lúc từ bỏ, hắn nghĩ rằng nó rất dễ dàng.

Lúc nhớ nhung, hắn nghĩ rằng sẽ nhanh quên lãng.

Lúc nhìn thấy cô ấy hạnh phúc, hắn nghĩ rằng tất cả đã kết thúc rồi.

Đã nhiều năm trôi qua, nhưng mỗi lần thấy bóng dáng của một nữ cảnh sát là hắn lại chăm chú nhìn theo, rồi tưởng tượng Tư Đồ Thuần đang ở trước mắt…

“Trên đời này thiếu gì con gái, tại sao lại đi yêu một nữ cảnh sát chứ?” Hắn không nhớ là ai đã hỏi hắn câu này.

Lúc đó hắn đã trả lời: “Thú vị!”.

Đúng thế, vô cùng thú vị, bây giờ nghĩ đến, dù tim đau nhói, nhưng hắn vẫn mỉm cười, nhớ lại một tình yêu ngọt ngào đến say đắm lòng người…

Câu chuyện này bắt đầu từ cách đây rất lâu rồi, khi ấy An Dĩ Phong và Hàn Trạc Thần chưa tròn mười tám tuổi…

Chương 1

Không thể quay đầu lại

Câu chuyện này bắt đầu từ cách đây rất lâu rồi, khi đó cả An Dĩ Phong và Hàn Trạc Thần chưa tròn mười tám tuổi…

Trong sòng bạc ồn ào, khói thuốc nghi ngút khắp nơi, mùi mồ hôi của đàn ông hòa lẫn mùi nước hoa sực nức của phụ nữ. Hàn Trạc Thần, trong bộ đồ sơ mi trắng và quần bò đen, nhíu mày, tay nặn từng quân bài. Quân át cơ như giọt máu đỏ tươi từ đôi mắt lấp lánh của hắn trượt xuống. Hắn nhếch lông mày, liếc nhìn anh cả Lôi đang rất hưng phấn ngồi đối diện, kiềm chế bức xúc muốn xé nát tất cả quân bài, rồi mở bài của mình ra…

Trong tiếng la hét chói tai, một xấp tiền hôi hám được đẩy đến trước mặt hắn, cô gái ngồi bên cạnh cười tít mắt, cọ sát bộ ngực mềm mại vào cánh tay hắn. Hàn Trạc Thần thậm chí còn không thèm đưa mắt nhìn, mùi nước hoa rẻ tiền của cô ta làm hắn thấy buồn nôn. Hắn đẩy xấp tiền về phía cô ta, cô ta lập tức buông tay hắn ra, tươi cười vơ lấy tiền bỏ vào túi.

Đây chính là xã hội đen, tội ác và dục vọng trần trụi, khiến người ta không thể chịu đựng nổi!!!

Tay Hàn Trạc Thần đặt dưới bàn nắm chặt lại. Hắn không thể giấu được nỗi buồn bực trong lòng nữa, vừa định đứng dậy rời đi thì vài tên tay chân dẫn một thanh niên đi vào.

Chàng thanh niên ấy mặc áo sơ mi trắng trông rất sạch sẽ và chiếc quần bò xanh đã bạc màu. Trong bầu không gian u ám, bộ quần áo sáng sủa, sạch sẽ của cậu ta ngay lập tức thu hút sự chú ý của Hàn Trạc Thần. Hắn quan sát từ đầu đến chân chàng thanh niên, nhìn nước da nhẵn nhụi và ngũ quan sáng sủa thì có thể đoán cậu ta chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Nhưng với chiều cao 1m85, cơ bắp săn chắc và cái vẻ cao ngạo, không ai có thể phủ nhận cậu ta trông rất chững chạc!

“Đại ca!” Một tên đưa cậu ta đến trước mặt anh cả Lôi, cúi người xuống và nói: “Người mà đại ca cần đã đến rồi, hắn tên là An Dĩ Phong”.

Anh cả Lôi liếc mắt nhìn, tỏ vẻ hài lòng. Hắn vứt bộ bài xuống và đứng lên, nhìn chàng thanh niên tên An Dĩ Phong ấy một lúc. An Dĩ Phong nhìn anh cả Lôi, rồi đưa mắt nhìn đám tay chân vây quanh mình, ánh mắt không chút sợ hãi.

“Anh tìm tôi có việc gì?”

Anh cả Lôi không trả lời, vuốt vuốt ống tay áo khoác màu xám, nhìn bọn tay chân. Bảy, tám tên lập tức hiểu ý, xông vào đánh An Dĩ Phong.

Sự việc bất ngờ khiến Hàn Trạc Thần giật mình. Theo phản xạ, hắn bật dậy định ngăn lại, không ngờ An Dĩ Phong không hề sợ hãi, nhanh chóng ra quyền đánh trả. Quyền pháp của cậu ta có tính toán trước sau, lực rất mạnh, xuất chiêu có tiến có lùi, rất nhịp nhàng, khác hẳn với kiểu đánh bạt mạng của dân xã hội đen bình thường. Đương nhiên, bảy, tám tên kia không phải là đối thủ của cậu ta. Trong chớp mắt, chúng đã nằm rạp dưới đất, không gượng dậy nổi.

[PEMINKI