
được lau khô
Thời gian rồi sẽ qua đi
Sẽ chẳng còn đau đớn nếu hai ta không gặp lại nhau
…
You’re my all , say goodbye , bye
~…
You’re my heart , say goodbye ~ ‘
( Haru haru – Big Bang
Chương 30.4
Chừng 3 ngày sau đó Ken đã bắt lại nếp sinh hoạt bình thường nhưng rõ ràng là ở Ken đã có sự thay đổi, tên đó ít nói hẳn, đôi mắt như bị phủ lên 1 làn sương mờ mỏng, miệng Ken cười nhưng đôi mắt lại ko hề có ý cười. Thoạt nhìn vẻ ngoài Ken có vẻ bình thản nhưng ko ai biết được sâu trong con người Ken lại đang suy tính rất nhiều điều, Ken trở nên khắc khe với bản thân mình hơn.
Nghe đâu rằng Ken đã cho người chu cấp tiền cho công ty người yêu Khánh Hạ nhưng giữ kín đích danh. Sự việc công ty người yêu mình được cứu rỗi khiến Khánh Hạ vui lên thấy rõ nhưng việc đánh mất nhật kí cũng làm dấy lên 1 nỗi lo sợ trong lòng chị ta thế nên chị ta nhẩm từng ngày chờ Ken bình phục, song song lúc đó cũng lên kế hoạch chuẩn bị cho việc trở về trước khi mọi chuyện bị bại lộ, chị ta ko biết rằng Ken đã nhận ra sự thật và biết được những chuyện xấu xa mà chị ta đã làm.
Thỉnh thoảng Jun phát hiện ở Ken vẻ trầm ngâm hiếm hoi, nói như thế là bởi vì sau sự việc đó, hoàn toàn ko thể thấy được sự đau khổ hay phản ứng tiêu cực từ Ken, 1 kẻ bị tổn thương thì nhất định ko thể như thế, trừ phi Ken ko có tình cảm với Pj, nhưng như vậy là vô lý ! Những suy nghĩ, vướng mắc của hắn phần nào đã được tháo bỏ khi hắn vô tình bắt gặp những ánh mắt vô thần của Ken khi tên đó ngồi 1 mình; có lần hắn còn thấy được Ken nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại của mình chừng cả mấy tiếng đồng hồ, ngồi im và nhìn, ko hề cử động dù là chỉ cái động chân, hỏi 1 vài người thì họ bảo rằng những hình ảnh chứa trong điện thoại Ken đều là Pj, màn hình chờ, màn hình chính, màn hình menu … khi đó hẳn hiểu rằng đó là cách để Ken thể hiện tình cảm và nỗi đau của mình.
.
1 khoảng thời gian khá lâu để họ hồi phục lại bình thường, mọi thứ cũng ko thay đổi là mấy, chỉ là nội bộ của họ im ắng hơn, niềm vui của họ dường như luôn bị khuyết đi ko trọn vẹn được, ko còn những trò đùa quái gỡ của Pj, ko còn lời châm chọc của nhỏ, vắng những dáng hình ngập ngừng nhút nhát của Mon … , vắng cả những lời châm biếm mỉa mai nhưng luôn mang ý trêu đùa của Nan … chỉ là thiếu đi 3 người nhưng sinh hoạt của họ cũng ko nhộn nhịp được như lúc trước …
Hắn bị lỡ mất kì thi, ước mơ được trở thành bác sĩ lại bị hoãn lại thêm 1 năm, với điều đó hắn có chút tiếc nuối, hắn thỉnh thoảng cứ hay bực dọc vì chuyện đó nhưng mỗi lần như thế nó lại vỗ vai hắn tỏ vẻ cảm thông, sau đó cười hì hì bảo rằng cũng ko tệ vì nó sẽ được tốt nghiệp cùng hắn, khi đó chân mày hắn dãn nhẹ ra nhưng vẫn ko có nét gì là dễ chịu, tốt nghiệp cùng nó thì khác nào là bạn bè chứ, rõ ràng hắn vẫn là đàn anh mà ! Nhìn bọn trong nhóm đi thi trở về, dẫu chưa có kết quả nhưng đứa nào đứa nấy cũng cười toe toét bảo rằng có rớt cũng ko sao bởi vì họ đã cố hết sức mình khiến hắn có chút bất mãn. Dường như hắn chưa nhận ra bản thân đang phát sinh những loại cảm xúc rất thú vị, dù chỉ là những điều nhỏ nhoi, nhưng trong hắn cũng dấy lên sự ganh tị nhẹ
~Quyển nhật kí mất đã khá lâu nhưng lại ko có biến cố gì xảy ra khiến Khánh Hạ ngày 1 an tâm hơn, chị ta vẫn chưa biết người đã giúp đỡ công ty là ai nhưng công ty đã vượt qua khó khăn rồi thì chị ta ko muốn ở đây nữa, chị ta muốn quay trở về với người yêu mình càng sớm càng tốt, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi, Khánh Hạ đang chờ người yêu mình gửi tiền về để chị ta có thể mua vé máy bay.
– Mày chịu cứu vớt công ty đó sao ? Là ân huệ hay nhân hậu đây ? – đó là lần đầu tiên hắn đề cập đến vấn đề này, cũng đã lâu lắm hắn ko nói về vấn đề có liên quan đến Pj và Khánh Hạ, đó là vào một buổi chiều hoàng hôn nhuộm cam cả bầu trời, hắn và nó cùng đến ‘thăm’ Ken.
– Ko, công ty đó sớm muộn cũng sẽ thuộc về ba tao thôi ! – bỏ mặt thái độ cười cợt khoái trá của hắn, Ken bình thản đưa ly trà nghi ngút khói lên miệng nhấp 1 ngụm nhỏ.
– Chị ta sắp chuồn, anh biết ?- nó nhìn Ken với vẻ nghi hoặc, nó tự hỏi vì sao Ken lại có thể thản nhiên như thế khi mà ngày mai Khánh Hạ đã có chuyến bay, đương nhiên là Khánh Hạ ko nói với Ken điều đó, kế hoạch đó của chị ta diễn ra trong lặng lẽ mà, rời đi trong sự im lặng.
– Biết ! – Ken ngả người về phần ghế phía sau, tay mân mê vành tách trà.
– Để chị ta đi ? – hắn nhướng 1 bên mày.
– Đùa ! – Ken cười khẩy, tay đặt mạnh chiếc tách xuống bàn tạo nên một tiếng động lớn, phần nước bên trong cũng vì thế mà đổ 1 ít ra ngoài, trà đặc quạnh lại mang màu vàng đậm hẳn là rất đắng, trong phút chốc Ken lấy lại vẻ nghiêm túc của mình, đáy mắt xuất hiện tia lạnh nhạt và coi thường- Cô ta có chết cũng ko đền đáp được hết những sai lầm đã gây ra đâu !
Trong mắt họ thoảng lên hình ảnh của Ken ngày trước, với hình ảnh hiện tại có chút ngạc nhiên, từ ngày chuyện xảy ra, Ken ko thể hiện loại biểu tình như vậy nữa, tên đó che đậy con người thật của mình bằng nét nhàn nhã và lãnh đạm, bất kể là 1 cái cau mày cũng khó mà thấy được.
Bọn hắn sững người trong giây lá