
hóe môi cậu buộc ra một câu nói bi thương:
– Bạn từ chối chiếc điện thoại của mình là vì bạn thích chiếc điện thoại màu hồng này hơn hay là thích người tặng chiếc điện thoại này hơn.
Im lặng một lúc Minh Nhật mới nói tiếp:
– Ngân Hằng, bạn phải biết, cuộc sống của những người như chúng ta không thể nào có được màu hồng, màu thích hợp nhất với chùng ta là màu xám. Không quá đen tối, cũng không hề sáng lạng, nó chính là thứ màu ấm áp. Màu của tro tàn, chỉ có khi lửa cháy bừng lên rồi tàn lụi, chúng ta mới có ngày yên bình, bạn hiểu không?
Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 29
Chương 29
Hơn 1 tuần qua, ngày nào cũng thấy mẹ khóc, ngày nào cũng thấy mẹ nói với cô những lời dặn dò:” Con hãy tự chăm sóc mình. Đừng đi theo mẹ, con ở lại với ba đi. Nhớ hòa thuận với Ngân Hằng và Gia Bảo, việc gì cũng phải nhường nhịn. Như vậy cuộc sống của con mới có thể tốt được. Chỉ cần con luôn nhớ đến mẹ, thường xuyên đến thăm mẹ là được rồi”. Ngân Quỳnh cảm thấy rất mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi. Lòng cô đau đớn biết bao nhiêu.
Từng chứng kiến nhiều người bạn vì cha mẹ li hôn mà suy sụp, cô chỉ biết an ủi họ, nhưng giờ đây cô mới biết, hóa ra nỗi đau này rất khó phai nhòa. Cái giác mất mát, cảm giác chia lìa lại khiến người ta khó chịu đến như vậy. Đó là một cảm giác cô đơn và lạnh lẽo.
Cô từng an ủi bạn :” Dù ba mẹ không sống cùng, nhưng họ vẫn luôn bên cạnh mình”, nhưng tới lượt mình, cô mới biết, hóa ra an ủi người ta là điều vô cùng dễ dàng, nhưng ở cùng hoàn cảnh mới biết những lời nói đó hoàn toàn vô nghĩa biết bao nhiêu. Thiếu một người, chính là đánh mất một nữa niềm hạnh phúc.
Mệt mỏi, chán chường và buồn bã nên cô cũng không muốn ăn uống gì, cả người luôn cảm thấy mệt mỏi vô cùng, tựa như muốn ngã xuống. Toàn thân dường như phát sốt, nóng bừng bừng cô muốn đi đến phòng y tế nằm một lúc. Nhưng gần như không còn sức, Ngân Hằng cảm thấy cảnh vật xung quanh mình từ từ biến mất. Mắt cô khép dần lại ….cả thân người giống như ngọn đèn trước gió từ từ ngã xuống.
– Này ….bạn không sao chứ …- Một giọng nói đầy lo lắng kêu lên bên tai cô.
Ngân Quỳnh muốn kêu lên nhưng cảm thấy cổ họng có gì đó chặn lại, mắt cô mờ màng nhìn người đó, nhưng chẳng thể nào nhìn rõ.
Một bàn tay mát lạnh sờ lên trán cô, dường như khiến đầu đang muốn vỡ ra của cô có chút dịu lại. Rồi cô thấy ai đó nắm tay mình sốc mạnh lên. Cô cảm nhận được một bờ vai ấm áp và mềm mại. Thoang thoảng một mùi hương tỏa ra khiến đầu óc Ngân Quỳnh có phần tỉnh táo lại, cô khẽ mở mắt, nhìn thấy gương mặt của người đó rồi tiếp tục nhắm mắt lại.
Ngân Quỳnh nhìn thấy mẹ cô nước mắt chảy dài trên mặt, đôi mắt đỏ hoe sưng cả lên nhìn cô rồi bỏ đi. Ba cô, Ngân Hằng, Gia Bảo đứng một bên lạnh lùng, Ngân Quỳnh khóc nức nở gọi mẹ, mong bà đừng đi. Nhưng bà không hề đứng lại. Cô đau khổ vội vàng đuổi theo, níu kéo lấy cánh tay mẹ giữ lại. Nước mắt cô chảy dài trên mặt.
Bàn tay mà cô nắm lấy không giống của mẹ cô. Nó rất cứng, không mềm mại như của mẹ cô, nhưng mang lại cảm giác bìn an vô cùng, nhất là trong thời khắc không ai bên cạnh cô như thế này. Bàn tay đó nhẹ nhàng giúp cô lau khô nước mắt, Ngân Quỳnh an tâm chìm vào giấc ngủ sâu.
Lâm Phong ngồi chơi bấm điện tử ở khu trò chơi suốt cả buổi chiều. Tâm trạng buồn bực vô cùng, cậu điên cuồng xã vào những trò chơi này như trút giận cho tới khi màn hình hiện lên hai chữ Game over, cậu mới bực tức đứng dậy ra về.
Nhìn đồng hồ, đã hơn 5 giờ rồi, cậu đã bỏ tiết học thêm cùng Ngân Hằng. Giờ này, chắc chắn Ngân Hằng đã trở về nhà rồi.
Cảm giác buồn bã và chán nản, Lâm Phong uể oải chạy xe đạp điện về nhà. Chiếc điện thoại trong túi bị cậu tắt
Chương 30
Ngân Hằng cười lạnh khi nghe ba nói, từ lúc thấy ba e dè bước vào, cô đã hoài nghi điều này rồi. Ngân Hằng không đáp, cô nhẹ xoay người nhìn ra cửa sổ trầm ngâm.
– Ba xin lỗi con. Nhưng ba quyết định điều này không phải vì ba, cũng không phải vì dì con mà là vì Ngân Quỳnh và Gia Bảo. Ngân Quỳnh từ trước đến giờ vốn sức khỏe yếu, một phần cũng vì dì con cứ muốn cạnh tranh với mẹ con, muốn con của bà ấy ra đời trước, muốn con của bà ấy được làm chị cho nên mới có hậu quả này. Đây cũng là một phần lỗi của ba, con bé cũng chịu thiệt thòi khá nhiều, ba phải chịu trách nhiệm. Mấy ngày hôm nay, nhìn con bé càng ngày càng suy sụp, tinh thần không được tốt, lại sắp đến kì thi học kì của hai đứa. Ba sợ, nếu chúng ta cứ nhất quyết đòi li dị, Ngân Quỳnh thật sự không chịu nổi mất. Còn Gia Bảo, nó còn nhỏ, con thì phải đi học không thể nào chăm sóc tốt cho nó được. Dì con tuy rằng đối với con không mấy thiện cảm, nhưng vẫn hết lòng chăm sóc Gia Bảo. Tuy có người giúp việc, nhưng dù sao thằng bé vẫn quen được dì con chăm sóc.
Ngân hằng vẫn im lặng không đáp. Ba cô thở dài rút trong tay ra một tờ giấy đặt lên bàn học của cô.
– Ba hy vọng là con hiểu được nỗi lòng của ba. Ba đã đặt điều kiện với dì của con, nếu bà ấy muốn ở lại, sẽ không được nhận bất cứ đồng tiền nào hết ngoài tiền tiêu vặt. Tài sản đứng tên, ba cũng sẽ chuyển sang tên của con và Gia Bảo. Di chúc của ba cũng ghi