Old school Easter eggs.
Nơi Ấy Có Anh

Nơi Ấy Có Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327083

Bình chọn: 9.00/10/708 lượt.

t đứa trẻ con hay hờn hay giận. Còn hiện tại, Lâm Phong đã trở thành một chàng trai trưởng thành. Từ sắc mặt lẫn thân hình khiến cho người ta cảm giác xa cách vô cùng. Vẫn là ánh mắt đó, nhưng sự trong sáng được thay bằng sự thâm trầm chất chứa đau buồn, gương mặt gầy hơn và dài hơn cho thấy sự trưởng thành rõ rệt của một người đàn ông, càng khiến vẻ mặt lạnh lùng xa cách hơn.

– Vậy sao? – Lâm Phong cười nhạt rồi quay sang Gia Bảo đang ngồi ăn chiếc đùi gà hỏi – Gia Bảo có nhớ anh là ai không?

Tuy Lâm Phong và Gia Bảo tiếp xúc không nhiều, nhưng lần nào cậu đến cũng mua cho Gia Bảo món quà nho nhỏ nào đó như một chiếc xe, một con rô bốt nên đối với một đứa bé như Gia Bảo dễ dàng ghi nhớ người cho quá nó.

– Dạ nhớ. Anh là anh Phong ạ – Gia Bảo lễ phép đáp.

– Haiz, xem ra trí nhớ của một đứa bé tốt hơn trí nhớ của một người lớn – Lâm Phong hừ mũi cười khinh miệt ánh mắt không ngừng chiếu lên Ngân Hằng.

Mấy cô gái tỏ ra bực tức vô cùng nhưng bị mấy chàng trai giữ chặt lại. Ngân Hằng mím môi không đáp. Lâm Phong chuyển ánh mắt về phía Quang khải cười nhạt lần nữa hỏi:

– Sao không giới thiệu bạn bè biết thế.

Từ lúc Lâm Phong bước vào, không khí bỗng trở nên khác lạ, là người giàu kinh nghiệm như Quang Khải không thể không nhận thấy. Nghe Lâm Phong nhìn mình hỏi như thế, Quang Khải cũng thẳng thắn đáp trả:

– Xin chào. Tôi là Quang Khải, tôi là người bảo bọc cho Ngân Hằng.

Lâm Phong hơi nhíu mày trước câu trả lời của Quang Khải, sắc mặt có chút tái đi. Nếu như Qung Khải trả lời rằng anh ta là bạn trai của Ngân Hằng, cậu sẽ có thể cười châm chọc cô. Nhưng không ngờ Quang Khải lại nói là “người bảo bọc”, nó giống như nói rõ quyền sở hữu của mình với Ngân Hằng, giống như người chồng đối với vợ là thuộc về mình. Mà Ngân Hằng với lời nói này hoàn toàn không có ý phủ định. Lâm Phong cười ngượng nói:

– Vậy sao? Khi nào thì hai người đám cưới.

Lâm Phong nhìn bàn tay Quang Khải, ngón áp út không có chiếc nhẫn nào, cậu biết rằng hai người bọn họ vẫn chưa thật sự tiến tới hôn nhân.

– Chỉ cần Ngân Hằng đồng ý thì một nữa gia tài của tôi thuộc về cô ấy – Quang Khải nhìn thẳng lâm Phong đáp.

– Không ngờ anh lại sảng khoái đến như vậy – Lâm Phong cười châm biếm nói.

– Đó là vì tôi yêu cô ấy – Quang Khải nắm lấy tay Ngân Hằng , đan từng ngón tay mình vào tay cô siết chặt bày tỏ tấm chân tình của mình với Ngân Hằng.

– Phải đó, chỉ có loại người không biết quý trọng tình yêu , xem nặng vật chất thì không thể nào hiểu được – Bảo Trâm không nhịn được lên tiếng công kích lại Lâm Phong, mặc kệ Bảo Duy đang trừng mắt với mình.

Lâm Phong hừ mũi một cái, không muốn đối đáp nữa. Nhưng lát sau cậu lại nói:

– Còn nhớ khi xưa Hằng hát rất hay mà, sao không đứng lên hát một bài tặng cô dâu chú rể đi.

– Hát chỉ để khiến chính bản thân mình vui vẻ mà thôi, cho nên mình chỉ hát nhạc buồn, chỉ sợ không hợp không khí trong này.

– Chỉ là một bài hát thôi mà. Hai người sẽ không để ý chứ? – Lâm Phong ngước mặt nhìn Gia Huy và Nhật Tân hỏi.

– Được, cứ tự nhiên đi – Gia Huy đáp thay lời Nhật Tân.

Lâm Phong liền đưa mắt nhìn Ngân Hằng khiêu khích. Ngân Hằng biết bản thân mình không còn có đủ khả năng cự tuyệt được nữa, nhất là khi phải đối diện với ánh mắt lạnh như băng khiến người ta phát run kia, thì lên sân khấu hát một bài lẫn tránh cũng tốt. Cho nên cô nhận lời.

Lâm Phong lập tức giơ tay lên gọi người dẫn chương trình nói nhỏ vài tiếng, người dẫn chương trình liền gật đầu bước lên giới thiệu.

Ngân Hằng đứng bật dậy, đi lướt qua Lâm Phong lên bục sân khấu, được người dẫn chương trình trao micro cho cô, hỏi cô chọn bài nào. Ngân Hằng vô thức nói ra tên bài hát “ Cảm giác lẫn lộn”

Nhạc điệu từ từ vang lên, Ngân Hằng mới giật mình, vì sao cô lại ngốc ghếch chọn bài hát này. Diệu nhạc đã vang lên không thể vãn hồi, Ngân Hằng đành siết chặt micro bước ra sân khấu. Ánh mắt cô cụp xuống, ẩn chứa một nỗi buồn, âm điệu của bài hát vang lên lần nữa, Ngân Hằng cũng cất tiếng hát giọng trong tr3o chết chứa nỗi buồn của mình.

Tình cờ mình thấy nhau trên con đường

Người mà em nhớ thương từ lâu lắm

Giờ tim em chẳng biết phải nên vui hay nên buồn

Vì ngày xưa anh đã bỏ em mà đi !

Ngồi bên anh chẳng biết phải nói gì

Dù lòng em có bao điều muốn nói

Từ ngày anh bỏ đi lòng em đau đến điên dại

Những lúc này em chẳng biết phải làm sao !

Phải cười lên để anh thấy em đã quên anh rồi

Dù bao đêm mình em khóc nước mắt rơi cũng vì anh

Phải cười lên để anh thấy em đang vui trong lòng

Làm sao biết em đau đến thế nào

Buồn hay vui dẫu sao cũng không thay đổi được gì

Vài giây nữa là anh sẽ đứng lên đi xa thật xa

Buồn hay vui dẫu sao cũng không thể giữ anh lại

Anh đi rồi em vẫn cứ ngồi chờ anh

Lâm Phong nhíu mày, lắng nghe từng lời hát mà Ngân hằng thể hiện, tay cậu siết chặt lại. Cậu hy vọng bài hát đó của Ngân Hằng là dành cho cậu, giống như bài hát “ Duyên phận ý trời” năm xưa. Chỉ khác là lần này Ngân Hằng không nhìn cậu mà rơi nước mắt nữa.

“Phải cười lên để anh thấy em đã quên anh rồi

Dù bao đêm mình em khóc nước mắt rơi cũng vì anh

Ph