XtGem Forum catalog
Những Chàng Trai Xấu Tính – Nguyễn Nhật Ánh

Những Chàng Trai Xấu Tính – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322564

Bình chọn: 9.5.00/10/256 lượt.

Chuyện đó có liên quan gì đến mình ?– Sao lại không liên quan! – Biền hừ giọng – Trước nay nó “đãi ngộ” tao với mày ngang nhau, mày “lãnh” ba năm bảy, tao “lãnh” hai tư sáu, do vậy tỉ số cứ 3-3 hoàị Bây giờ tao với mày thử đi bơi ngày chủ nhật, xem nó sẽ dành cái ngày đặc biệt này cho đứa nào!Biền quả sáng láng hơn tôi nhiềụ Chỉ mỗi kế cỏn con vậy mà tôi nghĩ không rạ Từ trước đến giờ chúng tôi vẫn ở nhà ngày chủ nhật và quên khuấy đi mất rằng ở các hồ bơi người ta vẫn lao đầu xuống nước bất kể hôm đó có phải là ngày nghỉ hay không. Ngày mai dẫn xác đến đó, có thể chúng tôi sẽ gặp Quỳnh Như. Chắc chắc nó phải bày tỏ thái độ và qua đó chúng tôi sẽ biết tỷ số 4-3 nghiêng về đứa tốt phước nào trong chúng tôịThấy tôi trầm ngâm nghĩ ngợi, Biền nóng lòng hỏi:– Ý mày sao ?– Ðược thôi! Tao sẽ đi!Tôi đáp, cố nén phập phồng. Tôi sẽ đị Ừ thì hẳn nhiên tôi sẽ đi, nhưng đi đến bờ hạnh phúc hay đi lưu đày tận nơi hoang mạc xa xăm, tôi chẳng thể nào biết được. Chốn nào tôi đến, thiên đường hay địa ngục, trên thế giới này chỉ có một người hiểu rõ. Ðó là Quỳnh Như. Và ngày mai dù muốn dù không nó cũng phải chỉ rạ Tôi và Biền hồi hộp tiến về phía cánh cổng màu trắng … tang tóc. Như hai thí sinh lần đầu đi thi đại học, mặt đứa nào đứa nấy căng thẳng đến tộị Tôi nhát cáy, phấp phỏng đã đành. Biền gan lì hơn tôi, sao bộ tịch nó chẳng tự tin gì hơn tôi trước giờ thử thách.Vừa bước ra qua khỏi cổng, tôi đã hấp tấp ngó quanh. Chiều chủ nhật người đi bơi đông nghịt. Nhưng sau một hồi láo liên dòm dỏ, tôi chẳng thấy Quỳnh Như đâụ Tôi quét mắt dọc bờ hồ, chỉ thấy nhà lực sĩ thể hình La Kim Bụng đang hồn nhiên nhún nhẩỵ Lia mắt xuống nước, toàn những mỹ nhân ngư lạ hoắc lặn hụp nhởn nhơ.Tôi chưa kịp thở phào vị sự vắng mặt kỳ diệu của vị “nữ giám khảo” tâm địa khó lường này thì đã giật bắn người vì cú huých của Biền:– Nó kìa!– Ðâu ? – Tôi nghe bụng mình thóp lạị– Ðằng căng-tin! – Rồi không để cho tôi kịp trấn tĩnh, Biền cầm tay tôi kéo đi – Tao với mày lại đó!Quỳnh Như đứng tựa vai vào bục gỗ trước quầy giải khát, đang nói gì đó với cô gái ngồi phía trong. Có lẽ nó vừa mới tới, trên người vẫn mặc bộ trang phục technicolor. Nhìn chiếc áo sặc sỡ quen mắt này, tôi không rõ nó có hàng trăm chiếc như thế hay chỉ có mỗi một chiếc duy nhất. Chỉ biết từ khi quen nó, nó chỉ mặc độc một màu sắc và kiểu dáng đó thôịTrong khi tôi đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì Quỳnh Như thình lình quay người lạị Nhác thấy hai đứa tôi, mặt nó lộ vẻ sửng sốt.Tôi mỉm cười duyên dáng và vểnh tai chờ tiếng reo “Ôi, anh Tưởng” quen thuộc. Sau một thoáng ngạc nhiên, Quỳnh Như reo lên thật. Nhưng mỗi tiếng reo của nó như mỗi nhát búa gõ vào đầu tôi:– Ôi, ễnh ương mà cũng đi bơi ngày chủ nhật! Trời sắp mưa rồi!Thế là hết! Tôi tuyệt vọng nhũ thầm. Cái chữ “ễnh ương” trước đây Quỳnh Như dùng để gọi xách mé Biền sao bây giờ nó cất lên nghe ngân nga và êm tai quá thể. Nếu không nặng tình với Biền, giọng điệu của “con nha đầu” này sẽ không đượm mừng vui đến thế. Thế mà hồi nào đến giờ tôi cứ tưởng bở. Tôi ngỡ Quỳnh Như chỉ để ý đến tôi, còn nó trò chuyện với Biền chẳng qua để … giải lao cho đỡ buồn, thay vì chơi brickgame hay hát karaoke như những kẻ ham vui khác.Tôi đứng chôn chân tại chỗ có đến mười lăm phút, mặt thất thần như nhà nghèo mất củạ Chẳng ai buồn để ý đến tôi, Biền và Quỳnh Như dính nhau như nam châm hút sắt, đứng tíu tít cả buổi chả biết ngượng mồm.Mãi một lúc lâu, chợt nhận ra sự thừa thải vô vị của mình, tôi lếch thếch bỏ đi về phía phòng thay đồ. Rồi cô đơn, sầu muộn, không mục đích, hệt như vua Lia vừa từ bỏ ngai vàng, tôi nhắm mắt gieo mình xuống nước … bơi địTôi không quanh quẩn trong hồ như con cá tội nghiệp bị bốn bề giăng lưới, lòng không nguôi thổn thức. Nhưng nước mát như một người mẹ hiền hết lòng vỗ về tôị Ngâm mình trong nước một hồi, lòng tôi đã thôi hờn tủị Nhưng cứ mỗi lần nhớ đến câu thơ “ngực anh hai vết thương đâm thủng, một vết lành rồi một vết đau”, tôi không khỏi ngậm ngùị Hai vết thương trong tim tôi không những không lành mà còn bị Quỳnh Như lụi thêm một nhát thứ ba sâu hoắm như miệng núi lửa VésuvẹÐang “bùi ngùi tự truyện”, tôi bỗng nhớn nhác nhìn theo một bóng người vừa bơi ngang. Ðúng là Quỳnh Như rồi, không thể lầm được! Tôi lẩm bẩm và nghe tim đập thình thịch. Tỉ số 4-3 đã nghiêng về phía Biền rõ rệt mà không hiểu sao vừa nhác thấy Quỳnh Như tôi bỗng bồi hồi quá thể.Tôi nhìn quanh xem Biền lẩn quất ở đâu nhưng chẳng thấy tăm hơi nó. Quỳnh Như lúc này đang bơi ngược lạị Nó cắc cớ nhắm ngay chỗ tôi, lao tới y như thể trêu ngươị Tôi lật đật nép sát vào mép hồ. Ðể nó ủi đầu vào ngực tặng thêm vết thương thứ tư, tôi có nước đi chầu ông vải sớm.Tôi tưởng Quỳnh Như sẽ bơi lướt qua tôị Nhưng không, tới trước mặt tôi, nó trồi đầu lên, mỉm cười rủ:– Hai đứa bơi thi đi!Quỳnh Như làm tôi dở cười dở khóc. Ðến giờ này nó còn nhẫn tâm dùng cái từ “hai đứa” ngọt ngào kiạ Hay là nó muốn vờn tôi ngất ngư trước khi ăn thịt ?– Bơi thi ? – Tôi bần thần hỏi lạị– Ừ! – Quỳnh Như bám tay vào bờ hồ, miệng vẫn cười thân mật.– Thật không ? – Tôi lại ngẩn ngơ hỏị– T