XtGem Forum catalog
Những Chàng Trai Xấu Tính – Nguyễn Nhật Ánh

Những Chàng Trai Xấu Tính – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322542

Bình chọn: 9.00/10/254 lượt.

đi sớm, vô chiếm chỗ trước! Hệt như bữa đi xem đá bóng vậy!Tôi nói dứt câu, Biền đã quay phắt lại, mắt sáng rỡ:– Hay, hay! Không ngờ cái đầu óc bã đậu của mày lâu lâu cũng nghĩ ra được một “độc chiêu” !Tôi không biết Biền khen thật hay khen “xỏ”. Nhưng tôi giả tảng, bụng rủa thầm “Nếu óc tao là bã đậu thì mày là bã… mía! Muốn làm quen với “em” mà cũng chẳng biết cách, cứ loay hoay như gà mắc tóc! Chỉ giỏi tài bóc phét!”Tất nhiên Biền không biết tôi chửi thầm nó. Nó cười toe toét luôn miệng. Chắc nó khoái chí nghĩ đến chuyện giành chỗ do tôi vừa bày cho nó.Chiều hôm sau, y kế hoạch, chúng tôi đến hồ bơi sớm hơn mọi lần khoảng hai mươi phút.Biền mừng rơn khi thấy cái băng ghế dưới chiếc dù xanh trong tình trạng… vắng chủ. Nó cầm tay tôi kéo chạy vùn vụt, làm như chỉ cần tới trễ nửa bước cái băng ghế sẽ chật nức người vậỵTới nơi, hai đứa buông phịch người xuống ghế, thở hổn hển. Tôi vừa vuốt ngực vừa trách:– Mày làm gì như thể xung phong vào đồn giặc vậy!Biền cười hì hì:– Ðây không phải là đồn giặc. Ðây là hang cọp. Người xưa có câu: không vào hang cọp sao bắt được cọp con!– Con nhỏ đó là cọp cái chứ không phải cọp con đâu!Biền tự tin:– Cọp cái hay cọp con gì tao cũng bắt tuốt! Hễ cọp là tao bắt!Chúng tôi ngồi tán gẫu chừng mười phút thì “con cọp” lò dò tớị Biền “đánh hơi” ra trước. Nó bấm khẽ tay tôi:– Con “nha đầu” tới rồi! Chuẩn bị!Thích người ta mà dám gọi là “nha đầu”, cái thằng “tiểu tử” này! Tôi bất mãn nhủ bụng và liếc ra cổng. Bữa nay con nhỏ “chơi” chiếc quần gin bụi, áo thung technicolor, tay đung đưa túi xách thể thao, trông cứ xinh như minh tinh Hollywood. Tôi không nén được tiếng xuýt xoa:– Bữa nay con cọp đẹp quá hả mày!Biền không buồn để ý đến lời khen thừa của tôị Mắt nó cứ nhìn trừng ra phía trước hệt như ra đa đang bám theo tên lửa di động của đối phương, miệng thì thào:– Mày xích ra ngoài rìa đi chừa chỗ trống ở giữ cho nó!Mắt vẫn không rời con cọp, tôi lê cặp mông ra sát mép ghế, suýt nữa té lật gọng xuống đất. Giọng Biền vẫn liên tục bên tay tôi, căng thẳng, dứt khoát, hệt như khẩu lệnh chiến đấu:– Còn mười lăm bước! Còn mười bước! Tất cả sẵn sàng! Tươi mặt lên! Cười lên, cười!Tôi phá lên cười sằng sặc.Biền rít lên giận dữ:– Mím môi lại, đừng có nôn thốc nôn tháo ra như thế, thằng ngu!Nhưng tôi không tài nào nhịn cười được. Khi nó hô “cười lên, cười”, tự dưng tôi liên tưởng đến mấy ông thợ chụp hình, thế là tôi ôm bụng cười sặc sụạ Tôi cười đến chảy cả nước mắt nước mũịTràng cười khủng khiếp của tôi làm kinh động đến con cọp của Biền. Ðang lững thững tiến đến chỗ tụi tôi, bỗng nó cau mặt lại và rẽ sang hướng khác.Nụ cười vừa vẽ ra trên môi Biền lập tức tắt ngấm. Nó hậm hực quay sang tôi, mắt long lên:– Mày làm cái trò gì vậy, đồ phá bĩnh?Tôi chùi nước mắt, nhăn nhó:– Tại tao tức cười quá, không cách chi kềm được!– Tức cười cái đầu mày! – Biền gầm gừ – Thiếu gì lúc không cười, nhè ngay lúc ván sắp đóng thuyền lại nổi lên cười như phát rồ! Mày cố tình “hại” tao hả?– Ðừng nghĩ xấu anh em, mày! Tao mà cố tình hại mày, lát nữa xuống bơi, hà bá rút cẳng tao liền!Thấy tôi thề độc, Biền không thèm hoạnh họe nữạ nó chỉ “hừ” một tiếng rồi lặng lẽ nhìn xuống hồ.Mặt mày nó buồn xo khiến tôi áy náy dễ sợ. Tôi xích lại gần nó, rụt rè hỏi:– Con cọp đâu rồỉBiền cộc lốc:– Bên tay tráịTôi ngoảnh mặt sang bên trái, trên chiếc ghế cách chỗ tôi và Biền mười thước, nữ minh tinh Hollwood đang tréo giò ngồi “kênh kiệu” dưới chiếc dù ba màụ Không hiểu do mặt nó kênh kênh hay tại vừa bị Biền “rủa xả”, tự dưng tôi thấy con nhỏ đó hôm nay trông ngứa con mắt quá chừng. Tôi không buồn trách Biền về lối ăn nói “du côn” khi nãy nữạ Biền nói đúng. Nó là cái thá gì mà khiến hai đứa tôi giận lẫy với nhau chứ, cái con “nha đầu” này! Nhưng tụi tôi chưa kịp lên tiếng thì con nha đầu đã lên tiếng trước. Quả là chuyện bất ngờ.Chả là hôm đó Biền dạy tôi bơi ngửa và bơi ếch. Biền bảo:– Theo sách vở thì bơi trườn sấp là kiểu bơi phát triển toàn diện nhất. Mày biết bơi toàn diện không?Tôi bảo không. Biền nhún vai:– Thế là mày chết nửa đời ngườịTôi không muốn chết nửa đời người, liền năn nỉ Biền dạỵ Biền là đứa khoái làm thầy thiên hạ. Nó quảng cáo kiểu bơi trườn sấp chỉ cốt để tôi bái nó làm sư phụ. Vì vậy nghe tôi cầu cạnh, mặt nó tươi rói:– Ðược thôi! Nhưng phải có một chầu ra mắt!Tôi liếm môi:– Mày học thói hối lộ của ai vậỷBiền cười hề hề:– Ðây không phải hối lộ mà là lễ bái sư.Bộ mặt trâng tráo của Biền trông giống hệt sư … hổ mang. Tôn nó làm thầy chắc đời tôi nát bét. Nhưng vì ham phát triển cơ bắp toàn diện, tôi đành phải bấm bụng vâng theo:– Thôi được, bái sư thì bái sư! Bây giờ mày dạy tao bơi trước đi! Lát nữa lên bờ tao “chung độ” sau!– Nè, nè, đừng có dùng cái từ chung độ bôi bác kia nghen mày! Tao đâu phải dân cá cược!Thấy Biền cười giận dỗi, sợ nó không thèm dạy tôi nữa, tôi bèn cười giả lả:– Thôi, cho tao xin lỗi! Tao lỡ lời!Biền có vẻ khoái trá trước sự hạ mình của tôị Nó nheo nheo mắt:– Lát nữa mày định bái sư bằng một chầu gì vậỷTôi gãi mũi:– Chầu … trà đá!– Dẹp mày đi! Trà đá thì chỉ có học môn bơi chó!Tôi khịt