Teya Salat
Những Bông Hoa Mùa Hạ

Những Bông Hoa Mùa Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324181

Bình chọn: 9.00/10/418 lượt.

……”

“Là gì nào?”

“A, là tỉ lệ thuận đúng không anh?” – Điệp reo lên.

“Đúng rồi, giỏi lắm!” – Bằng cười, xoa đầu Điệp khiến nó thích thú vô cùng. Được khen giỏi môn này là điều mà nó hạnh phúc vô cùng, dù học gần nửa buổi chiều mà nó mới học được có một phần.

Nó khẽ nhìn gương mặt đang cười của Bằng. Anh Bằng lúc nào cũng thế, luôn nở một nụ cười nhân hậu. Ngày trước nó rất mê anh vì anh quá đẹp trai, giờ nó mê cả nụ cười và trái tim nhân hậu của anh nữa. Anh luôn cổ vũ nó, ủng hộ nó, khi nó vấp ngã luôn vực nó dậy, tiếp sức cho nó ước mơ có thể thành công một môn học mà nó tưởng rằng nó không thể học được.

Nó thích anh. Và nó tin mãi mãi nó vẫn sẽ thích anh.

Nó không biết có một người nữa cũng nghĩ khác về nó…

Chương 22: Tai nạn với Bằng

Sáng ngày hôm sau, Điệp thức dậy với tâm trạng vui vẻ hơn bao giờ hết. Đầu nó tràn ngập hình ảnh của anh Bằng, nghĩ đến anh nó lúc nào cũng vui. Hôm nay không thể mang cái hình ảnh xấu xí này đi được, mình cứ giả vờ làm Lọ Lem đến bao giờ đây?

Điệp lao vào nhà tắm. Phải mất nửa tiếng liền nó mới chui ra, người sạch bong, làn da đã trắng lại càng trắng hơn. Tắm kỹ càng nên Điệp đã lột được cái vỏ bẩn thỉu xấu xí hôm trước đáng xách dép cho Thanh. Mái tóc bù rù được nó chải mượt (dù mất 10 phút liền vì rối quá ^^), nó buộc tóc lên cao rồi còn cặp một cái cặp tóc hình bông hoa rất đẹp lên đó. Bộ đồng phục được nó là phẳng phiu, mặc vào càng đẹp hơn. Nó mỉm cười nhìn mình trong gương, đây mới là nó chứ!

Điện thoại reo lên.

“Điệp à anh đang đi học, anh qua đón em nhé! Ta tiện đường mà!”

“Vâng! Anh đến chưa?”

“Đây, đến đầu phố rồi!”

Điệp vui sướng vô cùng, nó vội vàng đeo cặp bay ngay xuống nhà. Anh Bằng sẽ là người đầu tiên nhìn thấy nó xinh đẹp trong ngày hôm nay.

Chào ngày mới! Mở cửa ra cho ánh nắng vào nhà nào!

“Anh!” – Điệp vui sướng nhìn bóng hình đã đứng ngay trước cửa.

Nhưng nắng quá, nó không nhìn rõ anh. Nó vội đưa tay che nắng.

Ôi trời! Không phải anh!

Hai anh em ấy quá giống nhau, chỉ khác nhau chiều cao mà thôi nên nó nhầm.

Sao cậu ta lại ở đây trước anh cơ chứ? Đáng ghét!

Vỹ mỉm cười. Lúc nào cũng là nụ cười gian xảo như vậy, còn với người khác sao cậu ta lại cười đẹp chứ? Bất công thiệt! Cậu bước tới gần Điệp. Trong ánh nắng rực rỡ sớm mai, nhìn gần trông cậu lại càng đẹp. Nhưng đầu Điệp chỉ nghĩ đến mỗi Bằng thôi, làm gì có lúc mà ngẩng lên nhìn Vỹ chứ. Chỉ khi nào cậu đứng gần, Điệp mới có thể nhìn thấy gương mặt thần tiên của cậu.

Vỹ gạt cái tay đang đưa lên trán che ánh nắng của Điệp ra, đằng nào cái bóng của cậu cũng đủ che nắng cho nó rồi. Vậy là người đầu tiên nhìn thấy nó ngày hôm nay vẫn không phải là anh…

Nó khẽ thở dài, gương mặt buồn rầu. Nhưng dù buồn, trông nó vẫn thật xinh.

Vỹ đã nhìn Điệp đủ hoàn cảnh rồi, nhưng có lẽ hôm nay là ngày nó xinh nhất. Làn da trắng hồng mịn màng, vầng trán cao nghịch ngợm, chiếc mũi thanh thanh và đôi môi hồng nhỏ nhắn. Nó đúng là một cô người mẫu sáng giá của báo Hoa Học Trò (chương 6). Đặc biệt là mái tóc bù rù hôm qua giờ đã vô cùng gọn gàng, có vài sợi đang vương trên khuôn mặt xinh xắn của nó.

Bất giác, Vỹ đưa tay lên đẩy nhẹ những sợi tóc đó ra. Tay cậu rất nhẹ, không đụng vào mặt Điệp nhưng nhìn từ xa thì lại giống như cậu đang…vuốt má Điệp. Và anh đang đứng từ xa. Chàng trai cao ráo, đẹp như thần linh (đúng như Điệp so sánh) đội chiếc mũ bảo hiểm ngồi trên xe máy nhìn thật đẹp, nhưng gương mặt anh thì buồn vô cùng. Anh thở dài, quay xe đi, nổ ga phóng mất vào những dãy phố.

“Đi thôi, muộn học bây giờ! Chờ ai à?” – Vỹ gọi mãi mà Điệp vẫn không chịu đi.

“Cậu cứ đi trước đi!”

“Cậu đợi ai vậy? Thanh thì đến rồi, chắc không phải anh Bằng chứ?”

Vỹ luôn là người thông minh, cậu có thể đoán ngay ra. Điệp buồn bã:

“Ừ!”

Vỹ sững sờ. Mình nói đùa thế mà lại là thật sao? Cậu thấy người mình nóng hơn bao giờ hết.

“Anh Bằng phải đi học, không đến đâu!” – Cậu xẵng giọng, nghe có vẻ rất giận.

“Anh ấy bảo đến mà!”

“Nhưng anh ấy đang bận thi, phải đến sớm. Còn cậu, cậu định đợi đến khi nào. Muộn học thì cậu chỉ có chết thôi!”

“Ơ thì…”

“Đi!” – Vỹ kéo tay Điệp đi, nó cứ ngoái lại mãi con phố kia đợi chờ một bóng hình.

Anh cứ thế rồ ga đi mà không biết mình đi đâu.

Trước mặt anh không phải là con đường nữa. Chỉ là hình ảnh của Vỹ và Điệp.

Đặc biệt là cô bé ấy.

Anh nhìn thấy, ngày hôm nay Điệp rất xinh đẹp. Xinh hơn bao ngày khác.

Nhưng anh lại không được đến mà nhìn gương mặt xinh đẹp ấy.

Nếu như chỉ có mình anh, không có Vỹ thì anh đã nói với cô bé ấy: “Anh thích em!” từ lâu rồi.

Anh không muốn là người ích kỷ.

Anh có thể nhận ra, người em trai của anh cũng không ghét cô bạn ấy.

Mặc dù cái miệng của nó thì lúc nào cũng: “Em ghét nhất con Điệp đó!”

Anh biết, đó chỉ là cái cớ để cậu lúc nào cũng nhắc đến Điệp.

Còn anh, anh biết làm gì?

Anh chỉ là một gia sư.

Còn cậu ấy, là một người bạn. Là người có thể ở bên Điệp để tiếp sức cho cô bé.

Chiếc xe của Bằng biết anh đã không còn điều khiển nó nữa, ý nghĩ của anh đã làm anh quên đường đi, và anh lao vào một con ngõ hẻm. Ngõ đó toàn là dân