Old school Swatch Watches
Nhóc hãy đợi anh!

Nhóc hãy đợi anh!

Tác giả: Vũ Vũ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322631

Bình chọn: 9.5.00/10/263 lượt.

không định đưa Hiểu Hân đi làm vì anh biết cô sẽ không lên xe của anh. Anh chỉ đơn giản muốn được nhìn thấy cô ngay lúc này.Nhìn Hiểu Hân đứng đợi ở bến xe buýt, khiến cho Khôi Nguyên nhớ lại hình ảnh của năm năm trước. Anh cũng đã từng ngồi trên xe như thế, lặng yên ngắm cô trong nắng sớm. Hình ảnh của cô bây giờ và lúc đó chẳng khác nhau là bao. Vẫn khuôn mặt điềm nhiên lãnh đạm, mái tóc buông xõa trên bờ vai. Trên tai luôn gắn dây nghe nhạc, ánh mắt hơi nhìn xuống làm hàng mi dày rũ nhẹ. Hiểu Hân không biết rằng hình ảnh này của cô luôn khiến Khôi Nguyên mê mẩn nhớ mãi không quên._o0o_Hiểu Hân lấy đuôi bút gãi nhẹ lên mái tóc được buộc căng của mình. Từ hôm qua tới giờ, tâm trạng của Hiểu Hân rất tốt, có lẽ do ảnh hưởng từ chuyện vui của Vũ Thanh và Ngọc Trúc. Chuyện này khiến Hiểu Hân vui đến nỗi khiến cô vô thức nhắn tin trả lời cho mẹ của mình lúc nào mà không biết. Khi chuông điện thoại kêu lên, cô thấy số của bà đang gọi đến, lúc đó cô mới giật mình nhận ra. Cô vội vàng tháo pin điện thoại để không phải nghe. Được một lúc thì chiếc điện thoại khác của Hiểu Hân lại rung lên báo tin nhắn đến. Hiểu Hân mở ra xem thì hết sức ngạc nhiên, một dãy số lạ hoắc nhắn tin với nội dung: “Buổi trưa đi ăn với anh nhé! Anh sẽ xuống đón em”.“Anh nhầm máy rồi”. Hiểu Hân nhắn lại.“Anh biết mình không nhầm. Anh bây giờ rất nhớ em!”Hiểu Hân đọc tin nhắn xong liền rùng mình xuýt nữa thì rơi máy, sau đó rủa thầm “tên dở hơi nào nhầm số máy vậy?”Ở một căn phòng khác, trên tầng cao nhất.“Hắt..xì”Khôi Nguyên đưa tay lên vuốt mũi, sau đó cười nhẹ khi nhìn vào màn hình điện thoại “Chắc cô ấy đang mắng mình đây”Khôi Nguyên bấm máy bàn gọi.“Ngọc Vân, buổi trưa nay đừng để cuộc gọi nào làm phiền tôi đấy nh锓Vâng ạ!” Tiếng của Ngọc Vân vang lên qua loa thoại.Bên ngoài văn phòng, thư ký Ngọc Vân nhìn điện thoại đến ngây ra. Từ sáng tới giờ, cô phát hiện tổng giám đốc có vẻ rất kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên cô thấy tổng giám đốc vui như thế. Tổng giám đốc đã từng vui khi ký kết được hợp đồng quan trọng, nhưng hôm nay khuôn mặt của anh vui theo kiểu tràn đầy xuân tình.Khôi Nguyên hôm nay làm việc hết sức hăng hái, chẳng mấy chốc đồng hồ chạy đến giờ nghỉ trưa. Anh liếc đồng hồ, sau đó đứng dậy khoác áo dời đi. Anh vào thang máy nhấn số tầng 22 sau đó đợi trong giây lát. Khi thang máy mở cửa, Khôi Nguyên bước ra thì đụng ngay Mike đang định đi vào thang máy.“Cậu xuống tìm tôi sao?”“Không em xuống tìm người của phòng anh”“Có việc gì sao?” Mike ngạc nhiên.“Anh đi trước đi, đây là việc cá nhân của em ấy mà”.Khôi Nguyên vẫy tay chào, trong ánh mắt khó hiểu của Mike._o0o_Hiểu Hân, lắc cổ tay cho đỡ mỏi sau đó tháo ống tay áo vải ra. Cô vừa rút giấy ướt lau tay xong thì điện thoại rung lên. Hiểu Hân nhìn dãy số gọi đến chính là dãy số lúc trước nhắn tin cho cô, cô bắt máy nói.“Alo! Hình như anh nhầm máy rồi”“Em xong việc chưa, anh đang đợi em đây này”Giọng nói này khiến Hiểu Hân cứng người lại trong giấy lát. Âm thanh phát ra từ điện thoại lẫn trong không gian rất gần khiến cô đứng bật dậy tìm kiếm. CHƯƠNG 41 (3)Khôi Nguyên đứng ngay ngoài phía cửa phòng Mike, điện thoại đang để trên tai gọi cô. Hiểu Hân vội ngồi thụp xuống, tránh tầm nhìn của Khôi Nguyên sau đó nói nhỏ vào điện thoại.“Tổng giám đốc đang làm gì vậy?”“Anh nhắn tin cho em rồi mà, anh xuống đợi em cùng đi ăn trưa”.“Tôi có hẹn ăn trưa với bạn rồi, tôi không có gan ngồi ăn cùng tổng giám đốc đâu ạ!” Hiểu Hân nhăn nhó từ chối.“Anh lại có gan lôi em đi trước ánh mắt của nhiều người đấy. Một là em đi ra đây, hai là anh sẽ đến chỗ em ngồi”. Giọng Khôi Nguyên nói nhỏ qua điện thoại nhưng lại đầy uy quyền.Hiểu Hân cắn môi tức giận ngắt điện thoại. Cô đứng dậy, trừng mắt lên nhìn cái người đàn ông bỗng dưng giở thói ngang ngược với cô.Khôi Nguyên thấy Hiểu Hân đứng bật dậy, tức giận nhìn mình. Anh chỉ cong môi cười nhẹ sau đó đi ra ngoài đợi cô.Hiểu Hân ra khỏi phòng, cô nhìn trước ngó sau xem có người không thì mới yên tâm bước lại gần nơi Khôi Nguyên đứng.“Tổng giám đốc à! Ngài bận trăm công nghìn việc sao lại rỗi rãi xuống đây trêu tôi chứ”.“Biết anh bận như vậy thì mau đi nhanh, anh đói quá rồi”. Khôi Nguyên nắm cổ tay Hiểu Hân kéo đi.Hiểu Hân bất ngờ bị anh nắm lấy kéo đi, cô phản ứng kéo tay ngược lại, nhưng sức cô chẳng thể nào so với Khôi Nguyên được.“Giám đốc à, trưa này tôi cũng có hẹn mới Mai Phương rồi”“Vậy thì hôm nay rủ cả cô ấy đi cùng luôn, em gọi cô ấy đi, chúng ta qua đó bây giờ”. Khôi Nguyên vừa nói vừa kéo Hiểu Hân vào thang máy.Hiểu Hân phát cáu vì sự ngang ngược đó, cô gắt lên rồi giật mạnh tay lại.“Chú! Chú đừng tự ý quyết định theo ý mình như thế được không?”Khuôn mặt Khôi Nguyên đang có nét cười bỗng khựng lại, anh tiến lại gần cô hơn, ép cô sát vào vách tường thang máy. Mắt Hiểu Hân mở lớn nhìn Khôi Nguyên, cô nghe rõ tiếng tim đập loạn nhịp khi anh đang ở cự ly quá gần với cô. Đôi mắt Khôi Nguyên nhìn xoáy chặt vào Hiểu Hân, nói từng chữ.“Đừng có gọi anh là “chú”, em muốn biết anh sẽ làm gì nếu em tiếp tục gọi như vậy không?”Hiểu Hân sợ hãi khi nhìn thấy ánh m