Nhị Thủ Vương Phi

Nhị Thủ Vương Phi

Tác giả: Hạ Y

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323225

Bình chọn: 9.00/10/322 lượt.


Ta hướng đi đến tủ sách, lấy bộ sách, khinh thường nói:

“ Ra ngoài có gì vui ? Nơi này so Kinh thành kém phồn hoa, người cũng không đông như Kinh thành , Gia ở Kinh thành có cái gì mà không ngoạn qua, còn có trò giải trí hiếm lạ nào mà chưa thấy qua?”

“Những lời nói này, Ngài nói cũng Thiếp không quan hệ, đối với người ngoài Ngài không nên nói như vậy.”

“…… Gia trước cưới ngươi, là vì muốn giáo huấn ngươi, như thế nào, nay đều là ngươi giảng đạo lý giáo huấn lại cho Gia.” Ta buông xuống sách, cảm thấy thật ảo não.

Nàng nở nụ cười nhìn Ứng Trị. “Thiếp vì tốt cho Ngài thôi!”

“Đừng nói nữa, lại đây, tiếp tục theo giúp ta vì đứa nhỏ chọn cái tên.”

“Ta là “Ứng”, tiếp theo đặt tên theo quy định tên từ mở đầu phải là “Hoằng””.

“Hoàng Thượng đối con cháu về tên gọi yêu cầu có chút nghiêm khắc,còn muốn tự mình đặt tên cho đứa nhỏ này! Cần phải nhanh đặt một cái tên cho nó như đặt là gì ?”

“Vậy thì thỉnh Hoàng Thượng đặt tên, Ngài cần gì phải tranh cùng Hoàng Thượng?” Nàng ngồi cạnh bên Ứng Trí.

Ta vỗ vỗ đùi, muốn nàng ngồi lên trên đùi.

“Đừng náo loạn, Thiếp mang thai, béo lên không ít.” Nàng cảm thấy ngượng ngùng.

“Ngươi chỉ nặng có bao nhiêu, đối với Gia không thành vấn đề.”

Ta ôm thắt lưng nàng, nâng nàng lên đặt trên đùi để cho cả người nàng dựa sát vào trong lòng ta, ta thích cử chỉ thân mật như vậy: “Hài tử của Gia nhất định phải do Gia đặt tên, Hoàng Thượng còn nhiều con sinh cho Hoàng Thượng tôn tử.”

Nàng bất đắc dĩ nở nụ cười, kề sát thân thể Ứng Trị, giống dựa vào những hạt cát mềm mại trên bờ biển, cực kì thoải mái.

“Hoằng Cảnh thế nào? Hay là Hoằng Dịch?”

“Đừng nghĩ nhằm tên con, vạn nhất sinh nữ nhi làm sao bây giờ nha?” Nàng ngước lên nhìn ánh mắt Ứng Trị, ánh mắt ấy thật ấm áp.

“Vậy thì đế đó lần sau dùng, phiền toái ngươi phải sinh tiếp……”

Nàng ai oán “Mang thai cũng thật vất vả.”

“Đúng vậy! Mấy ngày nay chiếu cố ngươi, Gia thật mệt mõi à, ngay cả ngủ cũng không ngủ được ngon.”

Sợ hãi ngủ cùng giường đến khi đi vào giấc ngủ vô ý đã thương nàng và hài tử, vì thế ta chỉ có thể số khổ ở trong phòng đặt thêm một cái gường, cùng nàng chung phòng như lại không thể ôm nàng cùng nhau ngủ, đối với ta thật là cực hình.

Nàng vừa tức giận, vừa buồn cười, ôn nhu nói: “An bài một nha hoàn theo giúp Thiếp là tốt rồi, Ngài chiếu cố Thiếp như trước là được rồi không nên làm cho Ngài mệt nhọc nữa, hay để Thiếp chuyển đến một gian phòng ngủ khác?”

“Nào có phu thê tách ra ngủ ?” Ta hoàn toàn không đồng ý.

Đại phu nói nàng tình huống sức khỏe có điểm nghiêm trọng, cần phải cẩn thận chăm sóc, ta nghe đến càng lo lắng làm sao có thể đem chuyện quan trọng như thế chuyện giao cho người khác làm.

“Ngài sẽ không nghĩ tới, khi Thiếp đang trong thời điểm không thuận tiện hầu hạ Ngài, Ngài đi tìm nữ nhân khác sao?” Nàng chưa từng nghe nói qua có người nào nam nhân sẽ theo dính thê tử của chính mình như vậy, Ứng Trị đối nàng như thế, nàng thật cao hứng.

Ứng Trị dù sao cũng là nam nhân, cho dù có thích nàng như cũng sẽ ở mức độ có giới hạn, rồi một thời gian sau đó cũng sẽ yêu thích người khác, nghĩ đến đấy trong lòng ngực nàng co rút đau đớn, nàng hai mắt nhắm khẽ.

Như mà hiện tại nếu Ứng Trị cùng Lưu Thuận Nghiêu giống nhau, nàng cũng sẽ không lùi bước, nếu Ứng Trị là của nàng, nàng sẽ cố gắng tranh thủ giữ chặt Ứng Trị.

Nếu không phải của nàng, nàng cũng sẽ không oán hận, nàng sẽ cố gắng làm cho chính mình khoái hoạt.

“Ngươi…… Ý ngươi là muốn Gia đi tìm nữ nhân khác?”

Nàng cảm nhận được Ứng Trị ngữ điệu đột nhiên trở nên âm trầm.

Nàng ngẩn người, đột nhiên hoảng hốt đứng lên, không biết nên như thế nào trả lời? Nàng nên giải thích rõ ý của nàng, hay vẫn đáp ứng để Ứng Trị đi tìm nữ nhân khác? Hay vẫn nghe theo nội tâm chính mình, yêu cầu Ứng Trị chỉ yêu một mình nàng?

Nàng bất lực .

Ta thực không vui, sắc mặt tối tăm đem nàng đang ôm ngồi trên đùi để xuống một bên.

“Nói đi nói lại, Ngươi vẫn là không coi trọng Gia! Lưu Thuận Nghiêu cưới thêm một tiểu thiếp, Ngươi liền khóc lóc kiên quyết rời đi, ngươi vì thế mà thương tâm khổ. Còn đối với Gia, Ngươi lại chủ động bảo Gia đi tìm nữ nhân khác.” Ta có cảm giác bị thương.

“Này……” Nàng cứng họng, loại sự tình này cũng không phải nàng có thể quyết định, nếu nàng nói không cần, Ứng Trị sẽ nghe lời của nàng sao?

“Có phải ý Ngươi giống như Gia vừa nói?” Ta nổi giận đùng đùng hỏi.

“Thiếp không hề không coi trọng Ngài.” Nàng nóng vội, giữ chặt tay Ứng Trị.

“Thiếp chỉ là học qua lễ nghĩa làm thê tử người ta phải biết dễ dàng tha thứ, nam nhân đều có ba vợ bốn nàng hầu, Thiếp phải tập thành thói quen a!”

Nàng nói xong cảm thấy chính mình đều không có thói quen chấp nhận hoàn cảnh như trong lời nàng nói, lòng nàng không ngừng dâng lên đau đớn.

Nghe nàng nói Ta lửa giận không những không tắt mà lại càng thêm tràn đầy.

“Ngươi đối Lưu Thuận Nghiêu không thể tha thứ được, đối Gia có thể dễ dàng tha thứ?”

Đây là sự đãi ngộ khác biệt sao? Trừ bỏ chứng minh nàng không đủ thương Ta, Ta tìm không thấy lý do giải thích nào khác, chẳng lẽ nàng có lòng dạ rộng lượn


Ring ring