
thấy “không ưa” tên cool boy rồi. Đến chiều tan trường, tôi tranh thủ lúc cô Tiên vừa rời lớp là lập tức phi ra ngoài cổng trường mau lẹ mà chả kịp nói với Thuý Nga câu nào luôn. Tôi không thể chần chừ ở lại tán gẫu với nó vì có thể sẽ gặp Chan Chan. Giống buổi sáng, tôi đón xe buýt nhưng không phải về nhà mà là đến lớp tiền sản của cô Bích. Chiều qua trong lúc đợi tên đáng ghét kia thì tôi nhận được cuộc gọi của cô chiều nay sẽ học bù cho hôm chủ nhật tuần trước. Tôi chả nói gì với Chan Chan về việc này. Cũng tốt, một mình tôi đến lớp học là đủ. Đưa tiền cho anh kiểm vé xong, tôi nghe chuông điện thoại reo. Cầm lên xem, đoán ngay tên Chan Chan gọi. Tức nên tắt cái rụp. Sợ cậu ta chai mặt gọi lần nữa, tôi bấm nút tắt Chị Hiền Lan ngước lên nhìn tôi hồi lâu rồi đột nhiên reo lên:“A, em là Min Min! Cái cô bé uống nhầm rượu nho rồi bị dính bầu với cậu cool boy.”Tôi cười gật đầu đồng thời nghĩ: Coi bộ, “scandal” uống nhầm rượu nho của mình đã trở nên “nổi tiếng” rồi đây. Mà chị ấy muốn mọi người xung quanh để ý tôi hay sao mà la to thế nhỉ.“Mấy túi này nặng, em lại nhỏ con và đang mang thai thế xách nổi không?”“Em thấy cũng nhẹ, được mà. Coi vậy chứ em mạnh lắm.”Lưỡng lự hồi lâu chị Hiền Lan cũng đồng ý để tôi giúp. Tôi xách hai túi lên thử. Ôi dào, nhẹ hều. Chị Hiền Lan trông có vẻ thoải mái hơn khi chỉ còn cầm có ba túi. Tiếp, hai chị em cùng rảo bước đến nhà cô Bích. Trên đường đi, để bớt buồn tẻ tôi liền gợi chuyện hỏi:“Bạn trai chị đâu mà sao không đi cùng chị cầm phụ mấy túi đồ này?”“Anh ấy đời nào phụ chứ.” – Chị Hiền Lan thở dài – “Chị gọi điện cả chục lần mà ảnh không thèm bắt máy nữa là. Từ ngày chị có thai, ảnh viện cớ tránh mặt. Chán lắm em ạ.”“Sao vô trách nhiệm thế?”“Chị với anh ấy đều còn là sinh viên. Quen nhau hồi năm I sau đó cả hai dọn về ở chung. Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy. Để rồi kết quả cho việc sống chung là cái thai năm tháng trong bụng chị hiện giờ. Dù đã phòng ngừa mà vẫn dính. Lúc nghe chị báo đã có bầu, ảnh im re chả nói gì nhưng nhìn mặt là chị biết ảnh không thích đứa con này.”“Đúng là vô lương tâm. Chị còn cần hạng con trai đó chi nữa?”“Chị biết giờ ảnh xem chị như gánh nặng. Thấy ảnh cứ viện cớ tránh mặt, ngày nghỉ cũng ít khi gặp nhau, chị buồn và nhiều lúc muốn cắt đứt quan hệ cho rồi. Nhưng làm không được, chị không nỡ buông tay ảnh em ơi. Là vì còn thương nên mới níu kéo vô vọng. Đôi khi chị nghĩ, liệu mình có đang dùng cái thai này ràng buộc ảnh chăng. Chị xấu xa quá.” (150)Tôi bất động khi nghe chị Hiền Lan nói vậy. Tự dưng lời của cô chị Trân Châu trước đây lại xuất hiện trong đầu tôi, về việc tôi có dùng đứa bé để ràng buộc Chan Chan. Liệu, đây là sự níu kéo vô vọng? Vốn dĩ, Chan Chan không dành tình cảm cho tôi. Thế phải chăng tôi đang giữ cậu ta cho riêng mình một cách ích kỷ? Chan Chan có thấy tôi là gánh nặng? Chợt, tiếng chị Hiền Lan vang lên:“Mang thai mà đi học thì cực. Nhiều lúc thầy đang giảng bài, chị xin đi vệ sinh hoài. Bạn bè dòm ngó, xì xầm. Nhiều lúc ngại quá chẳng dám nhìn ai. Gần như cả giảng đường biết chị có thai. Ban đầu chị xấu hổ lắm nhưng về sau thì quen dần. Dẫu sao đại học cũng không đến nỗi. Còn em đang học mười một hả? Vậy mà can đảm mang bụng bầu đến trường?”“Tại bạn bè thầy cô chưa biết em mang thai. Em hy vọng sẽ không ai phát hiện ra điều này cho đến tháng năm, sau khi thi xong. Em muốn hoàn thành hết năm mười một rồi nghỉ.”“Ừm, chị hiểu rồi. Vậy lỡ như nếu em bị phát hiện thì sao?”“Nếu phải đến nước đó thì có lẽ em buộc phải nghỉ học. Bạn bè sẽ đồn ầm ĩ, dị nghị đủ thứ. Ban giám hiệu không cho phép điều này xảy ra đâu.”“Khổ, mấy em còn đang đi học mà dính bầu. Việc học dở dang, tương lai chẳng biết ra sao.”Lời than thở của chị Hiền Lan khiến tôi thêm chán nản. Giờ chỉ còn cách chờ xem chuyện đến đâu hay đến đó. Vài phút sau, hai chúng tôi đến nhà cô Bích. Rất nhanh, cả hai đi lên lầu bước vào lớp. Vừa thấy tôi là Thu Cúc đã mỉm cười bảo ngay: “Tưởng chị nghỉ.”“Chị tan học hơi trễ nên đến gần sát giờ luôn.” – Tôi ngồi vào bàn.“Mà hôm nay anh cool boy bữa trước hổng đi cùng với chị ạ?”Tôi cười cười, gật đầu cho qua rồi bất chợt thấy trên hai cánh tay Thu Cúc có vài bết bầm tím. Ngạc nhiên, tôi liền chỉ vào những vết tích kỳ lạ ấy và hỏi: “Em bị đánh hả?”“Dạ, cha em đánh.”“Trời, cha em dã man vậy? Ổng biết em mang thai mà tàn bạo thế sao?”“Từ lúc em mang thai, cha đánh em hoài. Cha mắng em làm xấu mặt gia đình. Có lần cha còn muốn đưa em đến bệnh viện phá thai may mẹ em cản. Cha em không thích đứa bé này.”Nhìn gương mặt hồn nhiên phản phất nỗi buồn của Thu Cúc khiến tôi nhớ về Tường Vi. Cha cô bé, thầy Tuấn, cũng không thích cái thai em mang. Thầy ấy cũng trách mắng em. Chẳng hiểu sao lòng tôi dấy lên nỗi lo lắng mơ hồ. Tôi sợ… Thu Cúc sẽ có kết cục thương tâm giống Tường Vi. Nghĩ ngợi một hồi tôi liền nói với cô bé mười bốn tuổi:“Thu Cúc nè, hay là chị em mình trao đổi số điện thoại nhé. Có gì muốn tâm sự thì gọi điện cho nhau. Em thấy được chứ?”“Dạ, tất nhiên. Thế thì còn gì bằng.” (151)Tôi và Thu Cúc cùng lấy điện thoại ra, lưu số của n