
chúng ta cứ như phim vậy!” Anh còn tâm trạng nói đùa nữa chứ.“Vâng, y chang phim. Nếu đã là phim thì em xin mạn phép giết chết thằng cha đạo diễn và biên kịch đầu tiên.” Tôi ngồi trên ghế sofa nói đùa lại với anh. Cả hai lại cùng nhau bật cười. Ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng tôi đang nặng trĩu. CHƯƠNG 62: GIÀNH LẠI TẬP ĐOÀNChương 62: Giành lại tập đoàn“Thùy hả? Bồ xin phép thầy cho mình nghỉ bữa nay nha. Mình bị ốm!” Tôi gọi điện nói với Minh Thùy.“Ừm, mau khỏe nhé!”“Ừm!” Xong cuộc hội thoại lãng nhách với nó thì tôi bỏ hồ sơ vào túi để đến tập đoàn. Tôi thật tình chẳng bệnh quạng gì cả, chỉ là tôi muốn dùng thời gian đó để cứu giãn tình hình của tập đoàn mà thôi. Hiện tại thời gian không còn nhiều, tôi không thể lơ là việc này được.***Tôi mở máy tính coi giá cổ phiếu. Xuống không thể nào xuống hơn được nữa. Những đường !àu xanh nay đã thành màu đỏ đậm.“Cổ phiếu xuống rồi Phương Anh. Chúng ta nên bán đi!” Một anh nhân viên hoảng hốt nhìn tôi. Bên ngoài tôi cố giữ bình tĩnh nhưng trong lòng tôi đang rối bời lên.“Đừng bán, bây giờ bán không ai mua đâu.”“Nhưng…”“Mua lại mười phần trăm cổ phiếu của ông Đăng Tùng!” Tôi đã có kế sách khác, tôi sẽ khiến ông trắng tay. Đừng có đùa với tôi.“Nhưng chúng ta sẽ phá sản mất!” Anh nhân viên nói.“Mua đi!” Anh tôi hạ giọng xuống, anh nhân viên nhanh chóng làm thủ tục mua bán với ông Đăng Tùng. Tôi ngồi đây hớp một ngụm cà phê, tâm trạng thả lỏng một phần nào.“Xong rồi anh ra ngoài đi!” Tôi nói với anh nhân viên. Anh ta đi ra ngoài.“Tại sao em làm vậy?” Anh hỏi tôi.“Em sẽ cho ông ta biết thế nào là mất trắng. Đã là con gái của một người làm mưa làm gió trong chứng khoán thì làm mưa làm gió trong cổ phiếu này cũng là chuyện không khó. Ễm dùng chính cổ phiếu của ông ta mà hạ ngục ông ta. Anh cứ chờ xem, khoảng một tiếng nửa thôi cổ phiếu của tập đoàn sẽ tăng đột biến!” Tôi nhịp tay lên bàn mỉm cười. Anh cũng nhìn tôi mỉm cười.“Nhưng tại sao em không tìm Minh Phong?” Anh hỏi, câu hỏi này đã chạm đến nổi đau của tôi.“Em không tìm vì em biết ở đó Minh Phong sẽ được đối xử tốt, dù gì ở đó cũng có Minh Long, anh ấy sẽ không để ai làm hại thằng bé đâu, em tin như vậy. Và như anh đã nói, có một vài chuyện chỉ khi đứng ở vị trí cao nhất thì em mới có thể giải quyết được. Hiện tại em nghĩ mình không đủ tư cách nói chuyện với bà Lục Ngọc.” Tôi trả lời anh.“Ý em là…?”“Phải, em sẽ đòi lại Minh Phong khi em và anh nắm giữ vị trí đồng chủ tịch!” Tôi nói một cách rất nhẹ nhàng. Tôi sẽ hi sinh con mình trong vòng một năm, chỉ một năm thôi, mẹ sẽ bằng mọi giá giành con trở về.“Giá cổ phiếu đã tăng!” Anh nhân viên kia gọi điện thoại thông báo. Tôi mỉm cười nhẹ. Đúng như tôi dự đoán, một tuần để cho một tập đoàn hùng mạnh như thế này sa vào phá sản sao. Không dễ như họ nghĩ đâu.***“Mua mỗi bên hai mươi phần trăm cổ phần. Một bên đứng tên Đăng Huy, một bên đứng tên tôi. Phải, anh rất hiểu ý tôi.” Tôi kết thúc cuộc gọi. Anh đặt lên bàn tôi cốc cacao nóng. Tôi cầm lên uống.“Không sợ có độc à?” Anh hỏi.“Không” tôi cười.“Em định làm gì tiếp theo?”“Mục rữa từ trong.” Tôi trả lời. Anh đứng mỉm cười rất hài lòng. Trong chiến trường kinh tế thì không có tình cảm. Cần có một cái đầu lạnh lẫn trái tim lạnh. Tôi sẽ cho ông ta biết thế nào là sự hết thời. Hãy tận hưởng những ngày tháng còn lại của sự giàu sang đi. CHƯƠNG 63: TUYÊN CHIẾNChương 63: Tuyên chiếnBốn ngày trôi qua một cách lặng lẽ, hôm nay đã là ngày thứ sáu theo kế hoạch phá sản của ông ta dựng ra. Nhưng chắc có lẽ ông ta sẽ tức điên lên vì mọi thứ dường như đang chóng lại ông ta.Tôi lại tiếp tục việc đến trường như mọi khi, cố gắng che đậy sự mệt mỏi sau liên tiếp những ngày mất ngủ. Tôi đi ngang lớp Minh Long, cậu ta không đi học, chắc bị nhốt ở nhà rồi. Thôi kệ, mong cậu ấy bị nhốt nhưng vẫn thay tôi chăm sóc con được. Chắc thằng bé sợ lặm. Nghĩ đến đây thì tim tôi thắt lại.Tôi bước về lớp, ngồi vào chỗ ngồi. Sao mấy đứa kia giờ này còn thảnh thơi dữ vậy, tôi thì rối tung rối bù lên. Đủ chuyện dồn vào lúc này. Ngay lúc này tôi đưa ra một quyết định vô cùng điên rồ đó là không thi đại học. Tôi thấy rằng thời gian ôn thi đại học thì tôi bò lên chiếc ghế chủ tịch tập đoàn còn có ích cho nhân loại hơn.Vào đại học chỉ là ngồi học lý thuyết suông, sau này ra trường chẳng có chút kinh nghiệm. Tôi bĩu môi khi mấy đứa kia ngồi bàn tính toàn những chuyện chẳng có tương lai.“Bồ thi trường nào?” Con Minh Thùy bò lại gần tôi hỏi.“Không thi trường nào cả.” Tôi trả lời tỉnh bơ.“Cái gì?” Miệng nó chữ o mắt nó chữ ô luôn. Tôi bóc một miếng bánh bao nhét vào miệng nó. Lấp đầy cái hố tử thần của mấy con ruồi. “Ồ ói ật ả?” Nó hỏi tôi. May thay chơi chung nó lâu nên hiểu được ngôn ngữ khi ăn của nó.“Thật, mình về làm cho tập đoàn ở nhà. Có tương lai hơn nhiều!” Tôi trả lời nó.“Ừm, mình cũng định vậy nhưng ba mình lại tống mình sang nước ngoài du học. Mình không muốn rời xa bồ chút nào.” Nó ôm lấy tay tôi.“Không muốn rời xa mình hay không muốn rời xa Viễn Kiệt?” Tôi nói trúng tim đen rồi mà còn làm mặt giận. Làm như tôi nói oan cho nó lắm không bằng.“À, bồ