pacman, rainbows, and roller s
Nhật ký làm mẹ tuổi 17

Nhật ký làm mẹ tuổi 17

Tác giả: DuH578

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323932

Bình chọn: 9.5.00/10/393 lượt.

mà trong đáng yêu quá vậy. Con ơi, hãy lớn thật mau nhé, mẹ đã hứa những gì thì mẹ sẽ làm được. Mẹ sẽ sinh con ra đời một cách khỏe mạnh nhất. Tin mẹ, con nhé! Mẹ yêu con! CHƯƠNG 18: MẤT TẤM HÌNHChương 18: Mất tấm hìnhNgày chủ nhật của tuần đầu tiên của đợt nghỉ hè đã đến, dì bảo cùng tôi ra ngoài mua vài bộ đồ để sau này bụng lớn lên thì còn có cái mà mặc, chứ đồ tôi bây giờ bó sát, em bé sẽ khó chịu.Dì đưa tôi đến một shop thời trang chuyên bán các loại đầm bầu. Dì nói mỗi tháng lấy ba bộ, tính từ tháng thứ tư. Dì cho tôi thoải mái chọn. Tôi thấy cái nào cũng đẹp, cũng dễ thương hết đó. Làm sao mà chọn. Loay hoay nghe chủ shop giới thiệu thì tôi đã chọn được mười tám bộ. Mặc xứ nào cho hết.Đang định cùng dì dfi ăn thì điện thoại của dì lại reo lên. Haiz, chắc cuộc “hẹn” của tôi với dì bị phá sản. Những người mà gọi cho dì giờ này chỉ có nhân viên chứ không ai hết. Nhìn mặt dì nói chuyện là thấy căng rồi.“Phương Anh, con tự về được không? Dì có việc bận phải đi ngay!” Tôi biết ngay mà, chuẩn bị tinh thần rồi. Tôi gật đầu. Dì cười, xoa đầu tôi rồi rời đi ngay.Tôi lang thang đi dạo trên phố, Thành phố Hồ Chí Minh đẹp lắm chứ. Tôi mãi ngắm cảnh mà va vào một người đang đi hướng ngược lại. Chu cha, va vào muốn nổ đom đóm luôn chứ chả chơi. Túi xách tôi thuận theo vì thế mà rơi xuống, đò trong túi văng tùm lum ra ngoài. Tôi ngồi xuống nhặt lên, người kia cũng vì thế mà ngồi xuống nhặt phụ. Xong xui, tôi đứng lên lật đật xin lỗi người ta. Ngước mặt lên nhìn thì ra là người ta đó là Minh Long. Cậu ta nhìn tôi cười, tôi cũng cười. Cả hai xả giao đôi câu thì tôi đi trước, cậu ta cũng có việc bận. Hôm nay là ngày gì mà ai cũng bận.Về đến nhà, tôi soạn ra mười tám bộ đồ đó chạy đi thử. Công nhận, người đẹp mặc gì cũng đẹp. Kể cả lúc mang thai. Tôi hí ha hí hửng chụp ảnh làm kỉ niệm. Sau đó, tôi định lấy tấm hình siêu âm của em bé ra mà nói chuyện thì…ủa đâu mất tiêu rồi.Không lẽ lúc nãy bị rớt nên rơi xuống cống rồi, hay là, đừng nha, đừng có nói Minh Long lụm rồi nha. Cậu ta sẽ phát hiện ra mình đang mang thai mất. Giờ làm sao, làm sao, cầu cho nó rớt cống đi. Kiểu này thì phải làm sao? Đau tim mà chết mất. CHƯƠNG 19: THỜI GIAN TRÔI THẬT LẸChương 19: Thời gian trôi thật lẹMới ngày nào tôi vừa nghỉ hè mà nay sắp đến ngày nhập học lại, nhanh ghê. Nhưng có nhập học lại thì tôi vẫn phải ở nhà, giờ đã mang thai gần sáu tháng, bụng to ra thấy rõ, làm sao đến trường được.Dì tôi đã đến trường làm thủ tục bảo lưu học bạ cho tôi,chắc có lẽ tôi phải nghỉ hết năm nay, năm sau mới nhập học lại. Đi từ lúc sáng mà đến trưa dì mới về.“Sao dì?” Vừa thấy mặt dì là tôi đã hỏi điều tôi muốn hỏi.“Ngồi xuống rồi dì nói cho con nghe!” dì lôi tôi ngồi xuống ghế. “Hiệu trưởng đã đồng ý cho con nghỉ hết học kì một, lúc đó con cũng sinh xong rồi. Học kì hai con phải nhập học lại, hiệu trưởng nói rằng con học rất giỏi nên sẽ theo kịp bài. Cái gì không hiểu không biết thì sẽ có giáo viên giảng lại cho con. Dì thấy vậy cũng tốt!” Tôi gật đầu, dì nói đúng, như vậy cũng tốt, tôi không cần học chung với mấy em nhỏ năm sau.Tôi lên phòng, nhìn đi nhìn lại điện thoại thì tôi quyết định khóa máy. Đây là cách tốt nhất để không bị làm phiền.Tôi tiếp tục sự nghiệp cao cả, đan len. Sau lần siêu âm vừa rồi thì tôi đã biết được giới tính của đứa bé. Nó là con trai. Là cháu nội đức tôn của một gia đình nào đó.Bây giờ tôi có thể cảm nhận về sự sống đang hiện diện trong người mình. Lâu nó đạp nhè nhẹ, thật là nhột nhưng tôi thích cảm giác đó. Nếu có ba của nó ở đây nữa thì tốt biết mấy, thật xin lỗi con vì mẹ đã quá ngây thơ khi không nghĩ đến hậu quả của việc đó.Tôi đi ra lang cang, tựa người vào thành. Cảm giác nắng ấm phủ lấy người mình thật dễ chịu. Giờ này tụi con Minh Thùy, Minh Long chắc đang tất bật chuẩn bị đồ đạc cho năm học mới. Tôi thì lại thế này nhưng tôi không trách ai hết. Bởi vì trời cho tôi mang thai là vì trời muốn đứa trẻ này được sống và muốn tôi làm mẹ nó. Đó là một thiên chức và tôi chấp nhận dừng việc học của mình một thời gian để thực hiện cái thiên chức ấy.Tôi không buồn ngược lại rất vui nữa là khác. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi nghĩ mình sắp được làm mẹ, sẽ được nghe tiếng con trai gọi mẹ, điều đó quả là không còn gì bằng.Thời gian trôi thật nhanh con nhỉ? Tôi bất giác mỉm cười. Nắng nhảy múa tung tăng, chắc có lẽ nắng cũng đang cười. CHƯƠNG 21: PHÒNG HAI NGƯỜIChương 21: Phòng hai ngườiSinh xong thì được chuyển ra phòng thường, dì nói cho tôi nằm phòng một người để cho yên tĩnh. Tôi thì nói là buồn, muốn nằm phòng hai người. Như thế vừa vui, vừa không sợ ma.Tôi nằm ở phòng 165, phòng đó có một sản phụ nằm trước rồi. Nhìn chị ta chắc cũng là một gia đình khá giả. Mà cũng đúng thôi, đây là phòng vip mà, không khá giả thì tiền đâu mà chịu nổi.Chị ấy sinh được một nàng công chúa, mà sao nhìn chị ấy to bự thế kia mà sinh con chỉ có 2,6kg. Trong khi tôi thế này, sinh được bé trai tới 3,5kg. Chị ta sinh mổ nên cứ kêu la suốt, lúc đầu tôi còn chịu được nhưng càng ngày chị ta càng làm quá khiến tôi phát quạu.“Nè bà chị, ở đây không phải một mì