
mặt bầu bễnh , đôi chân thon trắng muốt
-nhìn gì mà sững thế -nhỏ bỗng đỏ mặt
-Hok, tôi đi tắm đây –H.Tử nói rồi chụp lấy cái khăn trên tay nhỏ ( ui ngượng chưa kìa ^^)-thức ăn trên bàn đó
( hai người nì giống vợ chồng ghê^^)
-“Hoàng Tử cũng quan tâm mình quá “-nhỏ nghĩ thàm rồi tự hạnh phúc (ặc ặc chịu thua nhỏ lun).
Cộc! Cộc !
-Ai đó1- theo phản xạ nhỏ hỏi
-“sao có tiếng con gái nhỉ”-Hoàng Thiên nghĩ thầm
Cửa mở bốn con mắt nhìn nhau chằm chặp, không ai là hok ngạc nhiên.
-Ai vậy –Hoàng Tử từ phòng tắm bước ra, có vẻ như Hoàng Tử là người bình tĩnh nhất
-Cậu đến tìm tôi àh, có chuyện gì vậy –hoàng Tử lạnh lùng hỏi
Hoàng Thiên bây giờ vãn chưa hết ngạc nhiên, cả nhỏ nữa
Chương 23
-Sao cô.. cô…lại ở đây
-Cậu đừng hỉu lầm -nhỏ cố gắng giải thik nhưng H.Thiên thì hình như hok mún nghe thì phải.
-Vậy là hết- nhỏ đóng cửa
Hoàng Tử vẫn với vẻ mặt lạnh lùng đó ngồi đọc sách uống trà xem như chẳng có việc gì xảy ra.
-Nè , Hoàng Tử -nhỏ hét
-Nếu xưng hô thì cô phải gọi tôi bằng anh đó, đừng hỗn thế chứ -Hoàng Tử nói rồi uống 1 ngụm trà, mắt vẫn hok rời khỏi sách
-thôi hok giỡn với anh nữa , chơi với anh chán chết
-vậy seo có người nói thik tôi ta –Hoàng Tử nói mắt vẫn hok rời khỏi sách
-Anh…-nhỏ hok nói được gì, thường thì nhỏ là cao thủ trong cái kiểu nói chuyện này nhưng bây giờ thì nhỏ “ bó tay- bó chân- bó toàn thân”
Nhỏ bỗng cảm thấy buồn ngủ rồi gục ngay lên bàn luôn.
Chương 24
Ngày……tháng….năm…..
Một ngày bình yên.
Nhỏ rất dễ thương, hình như nhỏ buồn lắm khi bị Hoàng Thiên thấy đang ở cùng với mình.Nhỏ thik Hoàng Thiên chăng? hok nhỏ thik mình mà…. Nhưng tại sao mình lại quan tâm đến vấn đề đó nhỉ, thật là ngớ ngẩn ☺
Hok biết nhỏ đó nghỉ thế nào mà tặng mình cái đĩa phim kinh dị nhỉ, thật là khó hỉu, nhưng hok sao mình cũgn thik flim kinh dị(__ __”)
———————————————————————-
AAAAAAAAAAAAAAÁ -nhỏ hét lên làm Hoàng Tử thức giấc
-Cái gì thế -Hoàng Tử ngái ngủ hỏi
-Sao anh và tôi lại…. chung giường thế này
-Thì sao ? –hoàng Tử mệt mỏi
-Anh, anh đã làm gì tôi -nhỏ cầm lấy vạt áo Hoàng Tử hét lên
– Cô nghĩ tôi làm gì cô –hoàng Tử lừ mắt nói rồi gỡ tay nhỏ ra
-Mà hok phải cô thik tôi sao –Hoàng Tử đưa mặt sát mặt nhỏ, tưởng như nhỏ chỉ cần cựa quậy là hôn Hoàng Tử .Được đà Hoàng Tử ngày càng tiến làm nhỏ ngày càng lùi cho đến khi nhỏ chẳng còn đường mà rút lui thì Hoàng Tử bật cười:
-Đầu óc cô sao mà…. “ đen tối” quá vậy –Hoàng tử cười khuẩy rồi bước xuống bỏ đi
-Đen tối cái gì , ê ê anh đi đau vậy -nhỏ gọi với theo
-Đi tắm cô có muốn đi với tôi hok –Hoàng Tử chọc
Chương 25
Nhỏ đỏ mặt quay sang nới khác.
Từ bao giờ Hoàng Tử hok còn lạnh lùng nữa, có phải do nhỏ ? Hoàng Tử thik nhỏ? Maybe is love?
nhỏ nhanh tay chụp lấy cái túi nhưng hok hỉu sao cái túi chốc ngược và mọi thứ rớt ra ngoài hết, và bất ngờ làm sao ố la la chiếc chìa khoá cũng rớt ra thế này, nhỏ tiu nghỉu lẩm bẩm “chết tiệt, làm mình dầm mưa cả đêm”.Không đợi Hoàng tử tắm xong ( mà đợi làm cái gì chứ?) nhỏ tahy quần áo đã được giặt khô rồi chuồn lẹ.Vừa khoá cửa, đang rón rén bước xuống thì một giọng nói vang lên lầm nhỏ giật mình:
-Cô làm gì đấy? -1 tiếng con trai vang lên
-tôi, tôi…zề -nhỏ lắp bắp hok quay lui ( nhỏ tưởng bố Hoàng tử chắc ?)
-Cô làm gì mà như gà mắc tóc thế, để tôi đưa cô về -người con trai dịu giọng
-Cậu -nhỏ quay lui thì tháy Hoàng Thiên đang cười làm nhỏ choáng lun, (nụ cười thiên thần )
-chuyện tối hôm qua…….
-chuyện gì vậy tôi hok có nhớ
Chương 26
Đẩy nhỏ vào chiếc xe mui trần, Hoàng Thiên phóng nhanh (đã đủ tuổi đi xe chưa zậy???). Không gian im lặng bao trùm tất cả.
-Tại sao cô lại, ở cùng anh Hoàng Tử-Hoàng Thiên mở lời trước
-Tại…tôi mất chìa khoá-nhỏ trả lời lí nhí
Im lặng, sự im lặng đáng, sợ.Từ trước tới nay nhỏ rất sợ sự im lặng.Bao giờ cũng thế nhỏ phải sống trong sự im lặng,bố mẹ nhỏ ai cũng làm việc tối ngày, có bao giờ nhỏ được nghe tiếng bố mẹ trong nhà.
-Cô, cô…có thik anh Hoàng Tử hok-Hoàng Thiên ngập ngừng phá vỡ không gina im lặng ( đỏ mặt rồi kìa iu quá ^^)
-Tôi..tôi -nhỏ đỏ mặt ngập ngừng -thật ra tôi thik Hoàng Tử từ cái lúc đầu thấy anh ấy
-Why?có thật người cô thik là Hoàng Tử, hay chỉ là trò đùa
-Sao cậu lại hỏi vậy-nhỏ hỏi mà lòng có chút bối rối-Vì anh ấy hát hay(nhỏ nghe trong đĩa của anh vũ í mà) , chơi bóng giỏi, học giỏi,…. lại đẹp trai nữa -nhỏ nói liên hòi,
“tôi cũng có những điều ấy tại sao hok thik tôi, cô lại chọn anh Hoàng tử, tất cả mọi thứ điều dành cho anh Hoàng Tử tại sao? Ông trời thật bất công”
Chương 27
Im lặng.
Bỗng Hoàng Thiên nhớ là hok biết nhà nhỏ ở đâu
-Này, Giang, nhà cô ở đâu
-Ở đây này -nhỏ chỉ tay vào căn nhà phía trước –anh đi qua nhà tôi hai lần rồi đấy
-ơ tại tôi ohk biết, mà cô đâu coá nói-Hoàng aThiên dừng xe
-bye, bye tôi thề là lần sau hok đi xe của anh nữa -nhỏ nói rồi chạy vào đóng cổng
Tiếng rồ ga, xe Hoàng Thiên đi để lại những vệt trắng mỏng như khói trên thiên đường
“ Một người thầm yêu em từ rất lâu
Một người thầm thương nhớ tận trái tim