
nở nụ cười, hai tay bắt chéo đặt trên gối, ngả người dựa lưng vào thành ghế, “Lâm Tu Kiều.” Tối hôm qua vừa mới gặp nay đã nhận không ra, với người làm nghề như cô mà nói quả thực là thất bại.
“Tối qua Gia Gia đã xảy ra chuyện gì?” Không nói dài dòng, anh vào thẳng vấn đề.
“Gia Gia?” Ngô Quế Lan ngẩn ra, “Ai vậy?” Cô không nhớ mình có quen ai tên là Gia Gia, e rằng anh ta tìm lầm người mất rồi. Nghĩ đến đây, cô thấy hơi mất hứng, hiếm hoi lắm mới quyết định nghỉ ngơi một ngày, cuối cùng lại lãng phí không đâu thế này.
“Không phải tối qua cô ấy ở chỗ cô sao?” Lâm Tu Kiều nheo mắt, từ khóe mắt bắn ra tia nhìn sắc nhọn, “Sáng nay cô ấy còn lấy điện thoại của cô gọi cho tôi, nếu không phải thế tôi tìm cô làm sao được?”
Ngô Quế Lan lúc này mới giật mình hiểu ra, lẩm bẩm chửi mấy tiếng rồi mới lại tươi cười nói: “Thì ra là cô em kia hả, tôi cũng không biết cô ta tên gì nữa, chỉ thấy tội nghiệp nên tiện tay dắt về nhà ấy mà. Sáng nay cô ta không nói không rằng đã bỏ đi, giờ anh lại hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây?” Nói xong, cô liền đứng dậy, “Anh thích thì tôi chiều, còn không tôi đi trước.” Cứu con bé đó cô đã hối hận lắm rồi, chẳng lẽ còn muốn cô lãng phí thì giờ vào những chuyện chẳng dính dáng gì thế này nữa à? Mẹ nó, con ranh thừa dịp cô ngủ lén dùng điện thoại, đúng là chết tiệt!
“Chờ chút đã!” Lâm Tu Kiều không ngờ cô nói đi là đi, trong lúc vội vàng nắm cả cổ tay cô kéo lại.
Ngô Quế Lan kinh ngạc, bật cười khúc khích, ngả người lại gần chàng trai đối diện, ám muội ghé vào tai anh ta, ưm một tiếng mê hoặc, cố ý xuống giọng nũng nịu: “Sao thế, anh Lâm đổi ý rồi ư? Năm trăm, không mặc cả nhé.” Cô cố ý ra giá cao, thực ra là muốn làm cho anh ta thấy khó mà lui vì trực giác mách bảo cho cô biết, con người này không trêu vào được.
Mùi nước hoa rẻ tiền nồng nặc ập tới khiến Lâm Tu Kiều phải né ra sau, không kìm được quay mặt đi hắt xì liền hai cái, “Xin lỗi, cô ngồi xuống trước đã được không?” Anh chỉ thấy hơi ngượng, chứ cũng không tức giận trước hành vi lẫn ngôn ngữ đầy mờ ám của cô.
Ngô Quế Lan nhún vai, thản nhiên ngồi xuống, trong lòng thầm nghĩ nếu anh ta đồng ý trả tiền, muốn cô chơi với anh ta cũng chẳng hề gì. Vừa nghĩ đến đây, người đàn ông đối diện đã mở miệng.
“Tôi có thể cho cô tiền, nhưng tôi muốn đến nhà cô.” Lâm Tu Kiều chấp nhận lùi một bước. Đối phó với loại phụ nữ này, tiền là biện pháp tốt nhất. Anh muốn biết tối qua Gia Gia ở nơi quái quỷ nào, tại sao lại hoảng sợ như vậy. Có lẽ tìm đến nhà cô gái này sẽ tìm được lời giải đáp.
Ngô Quế Lan hơi bất ngờ, không biết dạo này có sao gì chiếu mệnh mà hai ngày liên tục gặp toàn khách hào phóng. Trong một thoáng, cô nhớ đến vết thương trên lưng mình, nhưng so với sức hấp dẫn của tiền, chút đau đớn kia có đáng gì.
“À, trả tiền trước có phải không?” Hiểu lầm phút im lặng ngắn ngủi của Ngô Quế Lan, Lâm Tu Kiều cứ ngỡ ý cô là phải “tiền trước làm sau” như đêm qua, tự ình đã hiểu ra vấn đề, lập tức rút ví lấy tiền đưa cho cô.
Thấy tiền mà không lấy vốn không phải tác phong của Ngô Quế Lan. Cho dù cô chưa bao giờ đưa khách đến nhà mình, nhưng đối mặt với năm trăm này, ngoại lệ một lần cũng chẳng hại gì. Không tốn hơi thừa lời, cô cầm tiền còn nhanh hơn cướp, nhét ngay vào túi hệt như chỉ e anh ta hối hận mà đổi ý, nói gọn một câu “Được, đi thôi.”, không hề lãng phí chút thời gian nào.
Cô nàng này quả thật rất thẳng thắn. Lâm Tu Kiều nở nụ cười, lập tức thanh toán rồi cầm lấy áo khoác, cùng với Ngô Quế Lan một trước một sau ra khỏi quán cà phê. Đối với những ánh mắt tò mò của người xung quanh, anh cũng giống như cô gái đi đằng trước, làm như không thấy.
Lâm Tu Kiều không ngờ được trên đời vẫn còn có người ở những nơi như thế này. Mùi hôi thối của rác để lâu ngày, những bậc thang âm u chật hẹp, những ngôi nhà mái bằng hai tầng chen chúc nhau với đủ loại tư thế kì quặc khiến người ta có cảm giác nghẹt thở.
“Đây, tối qua tôi gặp con nhóc đó ở đây này.” Vừa trèo lên một đoạn cầu thang, Ngô Quế Lan vừa hất cằm chỉ về phía một bức tường xi măng ở gần đó. Bánh ít đi bánh quy lại, nể mặt năm trăm đồng kia cô nói cho anh ta một chút ít thông tin cũng coi như phải đạo, còn những chuyện xằng bậy của bọn tên Lăng thì tuyệt không hé răng đả động đến một chữ. Dù sao cô vẫn còn phải sống ở đây, không nên tự rước phiền toái vào mình.
Lâm Tu Kiều nghe vậy, không khỏi quan sát nơi đó kĩ hơn một chút, đáng tiếc chẳng có chút dấu vết nào. “Lúc gặp cô ấy, cô có thấy ai nữa không?”
Ngô Quế Lan trong lòng thầm rủa mình lắm lời lỡ miệng, ngoài mặt lại cười giả lả: “Anh Lâm quan tâm đến cô ấy quá, là bạn gái của anh sao?”
Biết cô cố ý chuyển đề tài, Lâm Tu Kiều cũng không vội đeo bám, mà chỉ lịch sự cười cười: “Trước mắt còn chưa phải.” Từ đầu đến giờ, anh luôn duy trì tinh thần hỏi gì đáp nấy, cũng không quanh co lòng vòng, một mực nhã nhặn ôn hòa. Thái độ này vừa khiến Ngô Quế Lan buông lỏng cảnh giác, mặt khác lại cảm thấy một loại áp lực vô hình ập xuống, âm thầm nhắc nhở cô tuyệt đối không thể dễ dàng lừa gạt được người trước mặt.
Đúng lúc này, một cô gái tran