
Nhật ký báo thù
Tác giả: Trường Không Ánh Tuyết
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3210031
Bình chọn: 9.00/10/1003 lượt.
hư có như không quét mắt nhìn Liễu Phỉ Phỉ một vòng : “Liễu đại tiểu thư, nếu chỉ là bắt cóc, thì cảnh sát sẽ không làm nghiêm túc lắm.”
“Nhưng nếu làm theo lời cô nói ” Phong ca ánh mắt trở nên sắc bén, “Diệp gia không bức chết tôi sẽ không buông tay. Phải trả giá cao như thế tôi không làm.”
Liễu Phỉ Phỉ thét chói tai: “Đừng quên ban đầu anh đồng ý với tôi!” Phong ca có chút thương hại nhìn cô ta, “Liễu đại tiểu thư, cô thật đúng là, không có thân thể của đại tiểu thư, cũng không có mệnh làm địa tiểu thư. Tôi cũng không phải là không tuân thủ ước định, tôi sẽ đưa tiền cho cô, chỉ cần cô có bản lãnh cầm là được.”
“Nếu cô dùng người khác làm như vậy tôi cũng không có ý kiến” Phong ca cười đến bỉ ổi, “Chỉ cần cô không sợ người kia đến ngân hàng chứng minh thân phận của mình, rút tiền ra.”
Hắn nhìn Liễu Phỉ Phỉ từ trên xuống dưới : “Trước khi hợp tác với tôi cô không cân nhắc những hậu quả này sao?”
Liễu Phỉ Phỉ tức giận đến mặt đỏ bừng, ngực phập phồng.
Cách đó không xa mấy tên côn đồ theo Phong ca tới thấy vậy, nhìn nhau cười rồi cất những lời thô tục.
Nghe âm thanh truyền tới, Phong ca không nhịn được quay đầu lại, nổi giận gầm lên: “TMD chúng mày, làm xong vụ này cầm tiền đi tìm đàn bà cũng chưa muộn, bây giờ yên phận một chút cho tao.”
Lúc này âm thanh mới dần dần thấp xuống.
Nhưng Liễu Phỉ Phỉ vẫn có thể cảm giác, những ánh mắt kia không ngừng dừng trên người cô ta, còn cả những lời nói dâm mỹ.
Khi Diệp Thiên Tuyết tỉnh lại, thân thể vô cùng khó chịu. Hơn nửa ngày sau, cô mới có cảm giác, cúi đầu nhìn cái đệm mềm mềm, thì giọng Tằng Hàm từ trên đỉnh đầu truyền tới: “Tỉnh chưa?” Âm thanh bình tĩnh giống như mọi người đều không bị bắt cóc.
Nhưng nghe kĩ vẫn thấy có chút run rẩy.
Diệp Thiên Tuyết nhìn lên, thấy mình đang tựa gối đầu trên đùi Tằng Hàm, nói chuyện cùng anh.
Bỗng Tằng Hàm thấy có chút hốt hoảng, nhưng chỉ trong chốc lát, thấy Diệp Thiên Tuyết tỉnh lại, nhìn cô cười nhẹ một tiếng: “Anh và Tô Vũ nửa giờ sau đã tỉnh, em tỉnh chậm nhất đấy.”
Tay cô khẽ nhúc nhích, mới phát hiện ra bị trói, không thể làm được gì.
Tô Vũ từ bên cạnh đi tới, đôi tay bị trói ở phía sau, hướng về phía Diệp Thiên Tuyết nhíu mày: “Đừng lộn xộn, em bị hít nhiều thuốc mê nhất, hiện tại chắc cũng rất khó chịu. Anh và tên tiểu tử này thật vất vả mới giúp em nằm thoải mái một chút, em cũng đừng làm loạn thêm nữa.”
Diệp Thiên Tuyết bất mãn trừng mắt nhìn anh, rồi an tĩnh lại.
Tằng Hàm nhìn cảnh này, ánh mắt có mấy phần buồn bã: “Hai người tình cảm thật tốt.”
Tô Vũ nhảy dựng lên: “Tôi với cô ấy? Tình cảm tốt? Cậu đùa gì thế.” Lời mới ra đã thấy mình phản ứng thái quá, ho nhẹ một tiếng rồi quay đi, gương mặt cũng đỏ ửng.
Diệp Thiên Tuyết nhìn thấy thế, chỉ khẽ mỉm cười.
Tằng Hàm cũng cười theo, nhưng rõ ràng không tin lời Tô Vũ nói là thật.
Sau một hồi lúng túng, Tô Vũ quay đầu hỏi: “Có nắm chắc không?” Diệp Thiên Tuyết không có nói gì, phía ngoài cửa sổ lại có người nói nhỏ: “Không có chuyện gì, chúng tôi vẫn đang trông trừng.”
Tô Vũ không có phản ứng gì, nhưng Tằng Hàm lại bị dạo sợ hết hồn, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Tô Vũ không nhịn được hướng về phía ngoài cửa sổ kêu la: “Vậy không thể cởi chói cho chúng tôi sao? việc này quá dễ dàng.”
Ngoài cửa sổ, có người cười nhẹ, nhưng không trả lời rồi.
Tằng Hàm nghe vậy, kinh ngạc mở to mắt: “Hai người, đã sớm biết sẽ có chuyện xảy ra?”
Diệp Thiên Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, không phải. . . . . .” Cô cũng không giải thích nhiều, cứng rắn dời đề tài: “Liễu Phỉ Phỉ đâu rồi?”
Tằng Hàm lắc đầu: “Khi tỉnh lại đã không thấy, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Nghe vậy Tô Vũ cười nhạo một tiếng.
Ba người đang nói chuyện, thì có tiếng chân đi đến, tất cả đều yên lặng trở lại đồng loạt nhìn về phía cửa.
Lát sau, tiếng mở cửa cọt kẹt, một tên lưu manh đẩy Liễu Phỉ Phỉ vào: “Được rồi, cám ơn Liễu đại tiểu thư phối hợp, chờ các anh em chúng ta lấy được tiền, sẽ trở lại đa tạ sau.”
Nói xong còn sờ soạng người Liễu Phỉ, trước khi cô ta hét trói tai đã chạy như bay ra ngoài. Ra đến ngoài, mới ló đầu vào, nhìn ba người kia nói: “Chúng tao đã yêu cầu tiền chuộc rồi, bây giờ, bọn mày hãy cầu nguyện người nhà mau đem tiền đến đi.”
Rồi đóng sầm cửa lại.
Liễu Phỉ Phỉ ngồi trên mặt đất khóc thút thít. Tằng Hàm vẫn bất động nhìn cô ta. Tô Vũ và Diệp Thiên Tuyết càng không thèm để ý.
Khóc một lúc, Liễu Phỉ Phỉ mới lau nước mắt, ngẩng lên mới thấy Diệp Thiên Tuyết gối lên đùi Tằng Hàm, điều này làm cô ta bị đả kích mạnh mẽ, Liễu Phỉ Phỉ nhanh chóng bò dậy, chạy tới kéo Diệp Thiên Tuyết ra: “Cô mau đứng dậy, tránh xa Tằng Hàm ra.”
Ba người đều bị trói nên không ngăn cô ta lại được, cuối cùng Tô Vũ phải đá vào tay cô ta, mới không để Diệp Thiên Tuyết bị cô ta kéo lên.
Mặt Tằng Hàm đen đi, Tô Vũ thì đứng bên cạnh xem kịch vui.
Cuối cùng Tằng Hàm hạ giọng với Liễu Phỉ Phỉ: “Phỉ Phỉ, tay em không bị trói, mau giúp bọn anh cởi dây trói được không ?” Ánh mắt khẩn thiết nhìn cô ta: “Nếu không tháo được dây ra, bọn anh cũng sẽ không nhúc nhích được.” ==’
L