
Nhật ký báo thù
Tác giả: Trường Không Ánh Tuyết
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 329570
Bình chọn: 10.00/10/957 lượt.
chia sẻ cho các bạn biết được không?” Diệp Thiên Tuyết bật cười: “Thầy Tào, em chỉ mời gia sư về nhà dạy, mỗi ngày ba giờ, sau đó thì làm đề thi thôi” Cô nhìn thấy sự thất vọng của thầy Tào khi nghe cô nói.
Ngụy Vũ đi sau lưng Diệp Thiên Tuyết, ra khỏi đám đông mới nói: “Tiểu Tuyết, vị gia sư kia cũng thật lợi hai à. Nghe nói gần đây Liễu Phĩ Phỉ cũng mời gia sư, chỉ sợ lại tìm cậu gây phiền toái.”
Diệp Thiên Tuyết vừa cười vừa khoát tay: “Chuyện của cô ta thì liên quan gì tới tớ”
Hai người vừa nói chuyện, vừa đi ra cổng trường, vừa tới của, nghe thấy có người kêu tên mình: “”Diệp Thiên Tuyết”
Quay đầu lại, Ngụy Vũ và Diệp Thiên Tuyết thấy Tô Vũ chạy tới, trên mặt mặc dù không có biểu hiện gì, nhưng trong mắt rõ ràng lộ ra vẻ thất vọng.
Diệp Thiên Tuyết nhíu mày, nhìn anh đi tới, còn cách ba bốn bước thì Ngụy Vũ dừng lại hỏi: “Sao gần đây cậu không đến tìm tôi? Ngày đó quả thực có tin muốn nói cho cậu biết”
Nghe lời Tô Vũ nói, Diệp Thiên Tuyết mới nhớ mình quên không gọi điện thoại cho Tô Vũ, lập tức cười nói: “Tôi quên mắt, có chuyện gì vậy?”
Tô Vũ liếc nhìn Ngụy Vũ, thấy người bên cạnh Tiểu Tuyết không có hành động gì, thì hất cằm nhìn Ngụy Vũ.
“Cậu xem, bạn của cậu, một chút ý tứ cũng không có” Tô Vũ chậc lưỡi cảm thán, “Biết rõ tôi với cậu nói chuyện bí mật, còn cố tình đứng ở đây như cái cọc gỗ, cũng không biết tránh đi”
Diệp Thiên Tuyết tò mò nhìn anh: “Chẳng lẽ chuyện câu nói với tôi không thể cho người khác biết”
Tô Vũ không chút do dự gật đầu: “Dĩ nhiên” Sau đó chuyển sang nhìn Ngụy Vũ cười mà như không: “Tôi nói cậu này, cậu đi ra chỗ khác một chút, chờ chúng tôi nói xong việc rồi quay lại”
Nghe Tô Vũ nói như vậy, Diệp Thiên Tuyết nở nụ cười: “Không có việc gì, Tiểu Mập là bạn của tôi, tôi không có gạt gì cậu ấy hết” Tô Vũ nghi ngờ hỏi lại: “Cậu chắc chứ? Tin tức liên quan tới Liên Trân Trân còn có cả Liễu Phỉ Phỉ nữa”
Nụ cười trên mặt Diệp Thiên Tuyết chợt cứng lại, theo bản năng liếc nhìn Ngụy Vũ.
Trong lòng Ngụy Vũ cảm thấy đau xót, vội vàng cười nói: “Thôi, để tớ đi qua bên kia, Tiểu Tuyết nói chuyện xong, rồi qua bên kia tìm tớ” Anh đi được hai bước, Diệp Thiên Tuyết mới kịp phản ứng, kéo anh trở lại: “Không có việc gì, nhiều người biết như vậy còn bí mật gì nữa. Tiểu Mập cậu ở lại đây đi”
Thấy Diệp Thiên Tuyết đuổi Ngụy Vũ đi, Tô Vũ hừ một tiếng, nhìn Diệp Thiên Tuyết: “Cậu nói cho tôi biết Vương Kỳ Ngọc ở đâu, tôi liền nói tin tức này cho cậu biết, cậu không để cho hắn ta rời đi, tôi chỉ có thể làm như vậy thôi” Diệp Thiên Tuyết ngẩn người ra, nhìn lên, nhìn xuống đánh giá Ngụy Vũ một hồi.
Bị cô nhìn như vậy, Ngụy Vũ cũng hơi giận, thẹn quá thành giận: “làm gì vậy, không muốn nghe thì thôi, làm gì mà nhìn bằng ánh mắt hoài nghi như vậy”
Diệp Thiên Tuyết lắc đầu nói: “Không, không phải hoài nghi, chẳng qua là cảm thấy, thật không thể tưởng tượng nổi”
Ngụy Vũ ở bên cạnh lắng nghe, cảm thấy trong lòng như nở hoa.
Tô Vũ này, cư nhiên cảm thấy có hứng thú đối với Vương Kỳ Ngọc, về sau chỉ sợ rước khổ vào thân thôi, chỉ là nhìn Tô Vũ, muốn cười nhưng lại phải kìm xuống, bình tĩnh nói với anh ta: “Nhà cô ấy hôm nay có chút việc, nên không tới, cậu muốn nói gì với cô ấy, nói cho tôi biết cũng giống nhau cả thôi”
Diệp Thiên Tuyết quay mặt, ánh mắt có phần quái dị nhìn Ngụy Vũ.
Tô Vũ không không phải người dần, lúc trước có hơi nóng nảy, sau liền tỉnh ngộ, biết mình có hơi vội vàng rồi.
Vì vậy để tâm trạng bình tĩnh lại, nói với Diệp Thiên Tuyết: “Tùy cậu, chỉ là tin này, quả thật khó nói” Ngừng một chút, anh lại nói: “Cậu biết một người tên Trần Thiên đúng không?”
Nhìn bộ dáng muốn bác bỏ của Diệp Thiên Tuyết, anh đưa tay ra ngăn lại: “Đừng nói với tôi là cậu không biết, lời như vậy, tôi không tin đâu, hơn nữa Triệu Lẫm cũng biết……….”
Sắc mặt của Ngụy Vũ nhất thời tối sầm lại, nhìn Tô Vũ với ánh mắt cơ hồ như muốn phóng dao bằng ánh mắt sắc lẹm.
Tô Vũ bị Ngụy Vũ nhìn giật mình đến phát sợ, phải đợi một lúc để bình tĩnh lại mới nói tiếp chuyện lúc nãy: “Gần đây Trần Thiên hay ở cùng với Liên Trân Trân, tôi nghe được, hình như bọn họ định làm gì đó Liễu Phỉ Phỉ”
Diệp Thiên Tuyết định nói, Tô Vũ lại nhanh miệng nói trước: “Bọn họ nhắc tới anh Hùng”
Bàn tay Diệp Thiên Tuyết chợt nắm chặt lại.
Nhìn Tô Vũ, cô khẽ cười: “Cám ơn cậu, Tô Vũ, Tiểu Ngọc hôm nay thực sự không ở đây, lần sau tôi sẽ hỏi cô ấy, có sẽ báo với cậu, mình cùng nhau đi chơi”
Tô Vũ đang rất vui đột nhiên biến thành giận: “Ai muốn cùng các cậu chơi đùa gì” Nói xong, thật nhanh xoay người bỏ chạy, chạy được mấy bước, lại quay người lại, lấy giấy bút viết gì đó rồi đưa qua: “Đây là số di động của tôi, có chuyện nhớ liên lạc à”
Diệp Thiên Tuyết đem tờ giấy ghi số điện thoại cầm ở trong tay, đưa mắt nhìn anh ta đi xa.
Đợi Tô Vũ đi rồi, Ngụy Vũ liền hỏi: “Anh Hùng là ai?” anh nhìn Diệp Thiên Tuyết, có chút không hiểu, “tớ thấy cậu nghe cái tên đó, đột nhiên rất căng thẳng”
Anh nhìn cô, ánh mắt kia không biết từ lúc nào đã không còn vẻ ngây thơ của tuổi trẻ.
Diệp Thiên Tuyết mở miệng, trầm mặc một lúc, sau đó