Polaroid
Nhật ký báo thù

Nhật ký báo thù

Tác giả: Trường Không Ánh Tuyết

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329340

Bình chọn: 8.00/10/934 lượt.

Thiên Tuyết chẳng nói đúng sai gật đầu: “Con hiểu, con đi ăn sáng đây”

Diệp Hân Thành cảm thấy tim như ngừng đập, đưa mắt nhìn cô đi vào trong bếp, cảm giác áy náy càng ngày càng lớn.

Ăn sáng xong, Diệp Thiên Tuyết thấy Liễu Phỉ Phỉ và Liễu Đan Văn vừa mời dậy, lúc này đang vây quanh Diệp Hân Thành nói gì đó.

Nhìn thấy cô, Liễu Phỉ Phỉ cười đi vào phòng bếp, cực kỳ khách khí nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, chị à, em không biết hôm qua chị về, lại muốn anh Tống đi với em”

Diệp Thiên Tuyết miễn cưỡng gật đầu với cô ta, nói với Diệp Hân Thành: “Ba, Con muốn đi ra ngoài, hôn nay tài xế không bận chứ ạ”

Diệp Hân Thành có chút bối rối, kêu tài xế tới.

Đợi cô rời đi, Liễu Phỉ Phỉ không vui làm nũng với Liễu Đan Văn: “Mẹ, người xem bộ dạng của chị ý kìa, nhìn cũng không thèm nhìn con”

Liễu Đan Văn cẩn thận xem sắc mặt của Diệp Hân Thành, mặt dịu dàng nói: “Tiểu Tuyết là chị, làm gì cũng nên nhường chị một chút, biết không?”

Diệp Hân Thành nghe được càng phiền não hơn, buông tờ báo trong tay, lạnh lùng nhìn qua Liễu Đan Văn, xoay người rời đi: “Tôi đi ra ngoài, em có việc thì tự mình lái xe đi”

Liễu Đan Văn trợn mắt há miệng nhìn ông không chút lưu tình rời đi, trong khoảng thời gian ngắn không nói lên lời.

Liễu Phỉ Phỉ ở bên cạnh nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Liễu Đan Văn, trong ánh mắt lóe lên vẻ đáng sợ

Diệp Thiên Tuyết đi ra ngoài, liền tới nhà Vương Kỳ Ngọc.

Ba Vương Kỳ Ngọc tuy đã lớn tuổi nhưng rất lạnh lẹ thấy Diệp Thiên Tuyết từ HongKong trở về, lại qua nhà mình ngày, cười haha vỗ vai Diệp Thiên Tuyết: “Tiểu Ngọc có bạn như vậy thật không tệ”

Vương Kỳ Ngọc vội vàng đem Diệp Thiên Tuyết bên cạnh ba mình kéo ra, thật nhanh chạy ra ngoài. Ba người gặp nhau, Ngụy Vũ lại hỏi chuyện hôm qua.

Diệp Thiên Tuyết thuận miệng giải thích, nói một chút: “Lúc đi HongKong, tớ nhìn thấy Tăng Hàm”

Vương Kỳ Ngọc lập tức tỏ vẻ kinh miệt: “Anh ta đi Hongkong làm gì?”

“Anh ấy muốn đi Mỹ, nửa năm sau đi học cũng không có tới trường’ Diệp Thiên Tuyết trả lời. Ngụy Vũ nháy mắt mấy cái: “Liễu Phỉ Phỉ và Liên Trân Trân không phải uổng tâm tư sao?’ Nói xong, anh đột nhiên chớp mắt: “lại nói hai người bọn họ đều từng ở trên giường của Tăng Hàm coi anh ta là con rể tương lai”

Diệp Thiên Tuyết kinh ngạc: “Liên Trân Trân, vậy……”

Vương Kỳ Ngọc gật đầu: “ Đêm tổ chức hôn lễ đó tớ thấy mà ” Nét mặt có chút lạnh: “Dầu gì trước kia cũng là bạn bè tốt, kết quả vì một người đàn ông mà trở mặt, cuối cùng người đàn ông kìa cũng đâu cần. Hai người bọn họ thật là làm mất hết mặt mũi của con gái”

Ngụy Vũ co đầu lại, không dám nói lời nào.

Tin tức này đối với Diệp Thiên Tuyết mà nói làm người ta giật mình, một hồi lâu cô mới lấy lại tinh thần.

“Không ngờ, thật sự là ngoài dự liệu” Nụ cười của cô hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, làm Ngụy Vũ và Vương Kỳ Ngọc rất kinh ngạc.

“Quả nhiên, chị em tốt cái gì, đúng là nực cười” Nói xong câu này Diệp Thiên Tuyết đột nhiên nhớ lại kiếp trước, ánh mắt dần dần lạnh xuống.

Ba người đang trò chuyện, đột nhiên có người ngồi bên cạnh Diệp Thiên Tuyết: “Xin chào, đã lâu không gặp”

Tô Vũ ngồi đối diện cô cười: “Chức mừng năm mới”

“Chức mừng năm mới” Diệp Thiên Tuyết cũng rất vui vẻ hỏi, “Làm sao cậu ở chỗ này?”

Tô Vũ chỉ tay hướng bên kia: “Tôi đi cùng bạn, kết quả lại thấy ba người ở đây. Tôi nói, các người là trẻ sinh ba sao? Thế nào luôn một chỗ cùng nhau”

Vương Kỳ Ngọc liếc mắt xem thường: “Chúng tôi quan hệ tốt, cậu ghen tỵ à”

Tô Vũ cười: “Không ghen, chẳng qua thấy tổ hợp một nam hai nữ, nhìn có chút lạ”

Cảm nhận được ý trong lời nói của anh ta, Vương Kỳ Ngọc tức giận, lập tức đuổi anh đi, nhưng Tô Vũ nhanh chân trốn được.

“Có thời gian tới tìm tôi, tôi cá có tin tức cô muốn nghe” Tô Vũ hướng về phía Diệp Thiên Tuyết ngoắc tay, cười hihi thật nhanh rồi rời đi.

Vương Kỳ Ngọc tức giận ngồi xuống, đang muốn nói gì đó, thấy ánh mắt kỳ quái của Ngụy Vũ.’

“Thế nào, cậu cũng muốn nói”

Ngụy Vũ vội khoác tay, chần chờ chốc lát, lôi kéo Vương Kỳ Ngọc qua một bên, nói chuyện gì đó.

Diệp Thiên Tuyết ngồi bên này, đang cầm ly trà sữa nóng, ánh mắt bâng quơ quét qua, rơi vào một chỗ, chợt ngưng lại.

Chương 28

Chớp mắt nhìn xuống dưới lầu, mặc tiếng ôn ào bên trong phòng Diệp Thiên Tuyết gọi điện cho Trần Thiên.

“Tại sao lại đi cùng Liên Trân Trân?” Điện thoại vừa kết nối, cô không chút khách khí hỏi, “Đã quyết định, chờ đi lính rồi, tại sao lại muốn trở về đường cũ.”

Ở đầu bên kia điện thoại Trần Thiên hết sức trầm mặc, đứng yên tại chỗ bắt đầu nhìn xung quanh.

“Không cần tìm, tôi ở trong đó” Diệp Thiên Tuyết nói, “Nếu đã từ chồi, như vậy, về sau cũng không cần để ý tới nữa”

“Đừng” Trần Thiên la hoảng lên, “Chỉ là…..”

Cúp điện thoại.

Lúc Ngụy Vũ và Vương Kỳ Ngọc trở lại, thấy Diệp Thiên Tuyết đang dựa người vào lan can suy nghĩ đến ngẩn người, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ có chút tĩnh mịch.

Nghe được bọn họ đã quay lại, Diệp Thiên Tuyết xoay người lại, cười nhìn họ nói: “Các cậu nói xem, có phải tớ làm như vậy là sai không?”

Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Vương Kỳ Ngọc và Ngụy Vũ, cô cười