
ũng dậy sớm được như ai…
– Thôi đi cô nương, lần này là may chứ không có lần sau đâu. Ơ thế Huy đẹp trai không đến rủ mày đi học à mà lại để mày bơ vơ một mình thế này??? – Hà mí.
– Ôi dào, nhắc mới nhớ. Lát tao phải đi tìm hắn tính sổ mới được….Bực hết cả mình. Nhưng mà cũng may, gặp được một tên dở hơi nhưng cũng không đến nỗi tệ. Hắn còn nài nỉ bảo tao đi nhờ xe của hắn nữa cơ.
– Thế à. Tên mày bảo dở hơi ấy có đẹp zai không? – Trang xù.
– … Ừm… Cũng… đẹp trai. Mặt mày cũng sáng sủa.
– Đẹp như thế nào hả…. – Hà mí.
– …..À……Mà bọn hâm này. Nó đẹp trai hay không thì liên quan gì đến chúng mày mà sốt sắng thế. Bọn mày quan tâm đến bạn hay đến zai hả???
– Tất nhiên là đến zai… à quên… đến mày rồi….hì…hì…. – Trang xù chữa ngượng.
Hix, đúng là mấy con vịt giời hám zai, nhắc đến zai là mắt cứ sáng hơn cả đèn pha ô tô. Thật đúng là…
– Không nói với chúng mày nữa. Bọn mày chỉ quan tâm đến zai thôi, chứ bạn bè thì đem đi bỏ xó. Chắc hôm nay thầy nghỉ rùi, tao xuống canteen đây. Bái bai chúng mày.
Vừa dứt lời, Yến lùn lớp trường chạy vào, cái mặt còn tươi hơn hoa:
– Hôm nay nghỉ thể dục. Cả lớp được nghỉ….
– Yeah!!!!! – Lớp nó đồng thanh hô ầm trời.
Chuyện! Được nghỉ học đứa nào chả sướng, nhất là cái lớp 11B8 chúng nó. Lắc đầu nó sải chân bước đi theo sự biểu tình của cái bụng. Khổ thân, từ sáng tới giờ đã được xơi gì đâu.
– Hey! Đợi anh em đã nào. Làm gì mà đi nhanh thế?….
Cái Trang xù, Hà mí, Yến lùn chạy theo. Thế là bốn đứa nó bá vai nhau hát hò inh ỏi. Người ngoài nhìn vào chắc tưởng bệnh nhân mới trốn trại mất. Khổ thân! Trẻ thế mà điên.
Sau khi đã yên vị mỗi đứa một chỗ trong canteen. Chúng nó lại bắt đầu ngồi “buôn dưa lê, bán dưa chuột với nhau”.
Yến lùn vừa nhai bánh mì vừa ngồm ngoàm nói:
– ông … ầy ..ý … ìn.. ế… ô… ôi… ứ… ương… on… ông… ắm…. (Ông thầy ý, nhìn thế thôi chứ thương con ông lắm).
Trang xù cũng xen vào:
– ương… ế… ào….( Thương thế nào ?)
– Thôi, chúng mày ăn hết đi rồi nói. Vừa ăn vừa nói chả hiểu mô tê gì cả.
Hà mí từ nãy giờ ngồi nghe chúng nó tập đánh vần với nhau mà chịu. Không dịch được, nổi cáu.
– Ừm… ừm…là thế này. Lúc nãy tao lên phòng hiệu phó thấy các cô nói chuyện với nhau là con thầy Kiên bị ốm. Thầy vừa đến đã phải về ngay. Nhìn nghiêm thế mà thương con nhờ. Đúng là một ông bố tốt.
Nghe cái Yến nói mà nó chợt cảm thấy xót xa, xót xa cho chính bản thân nó. Giá như…
* – * – *
– Anh à, con nó bị ốm rồi, sốt nặng lắm, anh về được không ?
– …
– Em xin anh, không vì em thì anh hãy vì con, con rất cần…
– …
Bà Lan thẫn thờ nhìn chiếc điện thoại trong tay mình. Hai hàng nước mắt khẽ chảy dài tự bao giờ. Rồi chợt như sợ ai nhìn thấy, bà lấy tay quệt vội nước mắt.
Bước vào phòng con gái với nụ cười tươi trên môi, bà nhẹ nhàng :
– Ngủ đi con, bố con bận lắm. Khi nào có thời gian bố sẽ về thăm con. Ngoan nào.
– khi nào là bao giờ hả mẹ. – Cô bé có gương mặt hệt như thiên thần hỏi mẹ. Trên trán vẫn còn chiếc khăn mặt màu hồng Kity.
– Mẹ cũng không biết nữa, nhưng con cứ ngủ đi. Ngủ cho khoẻ rồi bố sẽ về thăm con. – Người mẹ trả lời, tránh không cho hai hàng nước mắt chỉ chực tuôn rơi.
– Thật hả mẹ? – Cô bé vui sướng.
– Ừ, thật mà…
– Vậy…con ngủ đây. Khi nào bố về mẹ nhớ gọi con dậy nhé.
Bà mỉm cười.. Nước mắt bà ướt đẫm khuôn mặt. Nóng hổi! như thể cả đời này sẽ không bao giờ khô.
* * *
– Linh….! Mày làm sao thế ..! Linh….
– …Hả….? Cái gì? Ai làm sao ?
– Mày chứ còn ai vào đây nữa. Mày khóc à, có chuyện gì sao?
– Không…không sao. Chúng mày cứ vớ vẩn. Ai khóc hồi nào. Thôi, tao lên A1 tìm Huy đây, chúng mày về lớp đi….
– Đợi đã, tao đi cùng mày.- Trang xù gọi với theo.
Trang xù chơi thân với nó từ hồi cấp 2. Vì là con gái nên chúng nó rất hiểu nhau. Cái gì cũng chia sẻ với nhau. TRang lại là đứa tinh ý nên nhìn nó là Trang nhận ra ngay.
Dắt bạn ngồi ở ghế đá sau trường, Trang hỏi bạn:
– Bây giờ mày nói tao nghe, có chuyện gì với mày.
– … – Nó lắc đầu.
– Có phải chuyện cái Yến kể về ông Kiên làm mày nhớ tới…bố mày không?
– Tao không có bố. – Nó nói như hét.
– Mày điên vừa thôi, đứa nào mà chả có bố.
– …
– Mày muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa, tao hiểu mày mà.
– …hức….hức….hu….hu….
Nó nghẹn ngào những giọt nước mắt chợt vỡ oà trong cảm xúc. Nó nhớ bố nhưng cũng hận bố, người mà đã nhẫn tâm bỏ rơi hai mẹ con từ khi nó còn chưa chào đời. Nó khóc, khóc cho thoả nỗi lòng, khóc cho vơi bớt niềm đau, khóc cho cả đức hi sinh, chịu đựng của mẹ nó. …Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ nó khóc nhiều đến thế này….
Ngoài kia, cây cối chim chóc dường như cũng thấu hiểu. Không gian sâu lắng hoà lẫn nỗi buồn khó tả trong tâm hồn của hai cô gái trẻ… __________________ Tại phòng học lớp 11B8:
– Chúng mày…nghe tin…gì…chưa?…tin nóng..hổi…vừa… thổi… vừa.. ..nghe đây….!!! – Yến lùn không biết từ đâu sồng sộc chạy vào, thở không ra hơi.
– Tin gì…tin gi…???/ – Lũ vịt giời nhốn nháo.
– Từ…từ..bọn mày…phải cho tao…thở cái đã chứ…Nóng quá, quạt cho tao phát…!!
– Đây, đây. Mát chưa, sướng cuộc đời chưa??. – Hà mí nhanh tay vớ ngay quyển vở trên m