XtGem Forum catalog
Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi

Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi

Tác giả: Ái Tình Hoa Viên

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325933

Bình chọn: 10.00/10/593 lượt.

nữa anh ấy cũng bảo đảm, không cần lo lắng. Anh vĩnh viễn là anh trai em”.

Phàm Niệm Ngự nhìn hai người cầm chặt tay nhau, đôi mắt chim ưng lạnh lùng quét về phía bọn họ, lông mày nhướng lên. Lạc Anh nhận thấy ánh mắt lạnh lùng vội buông tay Kiệt Thụy ra, gương mặt ngượng ngùng.

Kiệt Thụy dĩ nhiên cảm thấy ánh mắt cực nóng sau lưng, mặc dù anh cũng biết Phàm Niệm Ngự thật tâm thích Lạc Anh, nếu bọn họ đã tốt, mình cũng không cần lo lắng. Nhưng làm anh trai, còn phải nói một câu.

“Anh dám phản bội cô ấy, hoặc là để cho Lạc Anh của chúng tôi đau lòng, tôi tuyệt đối sẽ mang cô ấy rời đi, để cho anh cả đời cũng không tìm được cô ấy.” Kiệt Thụy nói rất có lực.

Lạc Anh nhà bọn họ? Mặc dù rất không xuôi tai, nhưng vẫn lạnh lùng nói một câu: “Anh không có cơ hội đâu”

Lạc Anh nghe Phàm Niệm Ngự nói, như cam kết, so với thiên ngôn vạn ngữ, những lời này là quá đủ rồi. Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh xấu hổ, hừm giọng một cái nói.

“Chỉ hy vọng như thế, nếu thật có về sau, tôi khẳng định sẽ mang Lạc Anh đi, ở nước Anh, anh tuyệt đối không tìm được.”

Phàm Niệm Ngự khẽ mím môi, không làm ra bất kỳ trả lời, cúi đầu xử lý công việc.

Hai người bắt đầu trò chuyện ở trên ghế sa lon về chuyện xảy ra gần đây, chốc chốc đùa giỡn, bằng không còn cười ha ha. Phàm Niệm Ngự bên cạnh, tuy nói xử lý công việc nhưng thỉnh thoảng cũng liếc hai người. Nhìn bọn họ cười ha ha, trừ cười to còn sặc sụa.

Phàm Niệm Ngự ‘phập’ một tiếng, hung hăng khép máy vi tính lại, sau đó con ngươi lạnh lùng vẫn tập trung vào hai người, dưới đất còn có một ít đồ bỏ đi, phòng làm việc của anh lúc nào thì như vậy.

Hai người nghe động tĩnh, quay đầu lại nhìn thấy gương mặt Phàm Niệm Ngự u ám, gì đó mới vừa thả vào khóe miệng vội vàng nuốt vào, hai người đồng thời liếc mắt nhìn trên đất, trong nháy mắt sợ hết hồn, quả thật chính là đồ bỏ đi?

Chương 172: Ngoại truyện 40

Lạc Anh nhìn sắc mặt Phàm Niệm Ngự xanh xám, nuốt gì đó trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống. Kiệt Thụy cũng giống vậy, nuốt xuống sau đó liếc đống bừa bãi đầy đất, quả thật chính là chỗ đổ rác. Kiệt Thụy chớp chớp mắt rồi nói.

“Lạc Anh này, em xem em đi, đã nhắc rồi, bảo em đừng ném loạn, em xem xem, lần này tốt rồi, đều tại em ném.” Kiệt Thụy thấy thế đem tất cả trách nhiệm đổ lên trên người Lạc Anh.

Lạc Anh vừa nghe thì không vui, vội vàng kháng nghị: “Cái gì mà một mình em ném, những thứ kia, còn có thứ kia nữa, đều là anh ăn ngon, anh cũng ném, sao đổ hết lên trên người em, tất cả đều là anh ném mới đúng.”

Lạc Anh vừa nghe rất không vui lòng, đứng ở trên ghế sa lon chỉ vào Kiệt Thụy hô lớn: “Chính là anh ném, anh ném, chính là anh ném, chớ đổ lên trên người em.”

Kiệt Thụy cũng rất không yếu thế, cũng đứng lên chỉ vào Lạc Anh vừa định hô lớn: “Em….”

“Câm miệng, còn ầm ĩ, tôi đem hai người ném ra từ cửa sổ.” Gương mặt Phàm Niệm Ngự đã sớm tối tăm vô cùng, hai người này căn bản là đứa trẻ ư? Nhức đầu, gân xanh trên trán cũng nhảy thình thịch về phía trước, còn tiếp tục ở chỗ này, anh không dám bảo đảm sẽ không ném bọn họ ra ngoài.

Hai người nghe Phàm Niệm Ngự gầm lên giận dữ, vội vàng ngậm miệng, ném ra, đây chính là tầng 100 đó, ném ra từ cửa sổ đoán chừng sẽ biến thành thịt vụn. Hai người ngoan ngoãn ngậm miệng, sau đó chậm rãi ngồi xuống, nhìn mặt Phàm Niệm Ngự đã xanh xám.

Phàm Niệm Ngự bất đắc dĩ lấy mu bàn tay day trán mình, xem ra không thể nuông chiều cô, phải suy nghĩ một biện pháp, Phàm Niệm Ngự đứng dậy sau đó nhìn cũng chưa từng nhìn hai người cầm áo khoác lên đi ra phòng làm việc.

Lạc Anh cùng Kiệt Thụy thấy thế cũng vội đuổi theo, thời điểm Lạc Anh đi ra còn không quên dặn dò thư ký thu dọn phòng làm việc. Thư ký đầu tiên là sửng sốt, nhưng đợi cô ta đẩy cửa vào thì nhất thời trợn tròn mắt, đây cũng quá điên cuồng, không trách được vừa rồi sắc mặt tổng giám đốc thúi như vậy, thật xa đã nghe đến tán gẫu, thì ra là tiểu tổ tông làm, không nghĩ tới tổng giám đốc máu lạnh nhà cô ta cũng có khắc tinh.

Lạc Anh đi theo Phàm Niệm Ngự, hai người sau lưng Phàm Niệm Ngự còn không quên đâm đâm anh đâm đâm cô. Phàm Niệm Ngự bước dài vào thang máy, hai người sau đó cũng không náo loạn, đi vào thang máy, đứng ở sau lưng Phàm Niệm Ngự không dám nói lời nào, Lạc Anh gắt gao nhìn chằm chằm Kiệt Thụy, ý là, cái người bạn xấu, cái gì chơi tùy ý. Kiệt Thụy cũng rất vô tội ý là: không có biện pháp, em là tâm can anh ta, anh không phải, cho nên tất cả đều đẩy lên trên người em.

Hai người trừng mắt lẫn nhau sau đó một liếc về phía bên trái, một liếc về hướng bên phải, đều không để ý đối phương, mặc dù Phàm Niệm Ngự đứng ở phía trước nhưng vẫn hiểu thấu hai người phía sau. Gương mặt thủy chung siết chặt, mãi cho đến phòng ăn khách sạn.

*****

Ba người ngồi ở trên ghế, hai người luôn lén lén lút lút nhìn Phàm Niệm Ngự, hai người mặc dù đang cầm thực đơn, nhưng đôi mắt quả thật ăn ý nhìn chằm chằm Phàm Niệm Ngự. Phàm Niệm Ngự nhướng lông mày, sau đó “phập” một tiếng khép thực đơn lại, thanh âm càng lạnh lẽo u ám.

“Nhìn tôi hay nhìn thực đơn.” Dứt lời, hai người cũng không dám nhìn, mà nhìn