
là đứa bé không ra đời, vậy con nói xem tại sao con chết?”
“Ừ, đúng vậy, mẹ. Con chết rồi, con sẽ phù hộ cho mẹ. Gặp lại mẹ, con sẽ rất nhớ mẹ.”
“Bảo bảo, con ở đâu, ra ngoài có được không, bảo bảo”
An Tuyết Thần nằm trên cái giường lớn màu đen. Trong miệng lẩm bẩm nói.
“Bảo bảo, đừng rời xa mẹ, đừng rời xa mẹ”
“A, bảo bảo”
An Tuyết Thần mở mắt bỡ ngỡ nhìn tất cả. Chỉ nghe tiếng cửa bị người khác mở ra. Là cậu ấy.
Người đàn ông nhìn An Tuyết Thần mở mắt, hưng phấn nói: “Tuyết Thần, thế nào, có khó chịu không?”
An Tuyết Thần nhìn người đàn ông trước mắt, âm thanh khàn khàn, mở miệng: “Lãnh?”
“Ừ, là tớ.” Lãnh kích động nắm bàn tay nhỏ bé lạnh băng của An Tuyết Thần.
An Tuyết Thần mệt mỏi chớp chớp mắt: “Tại sao tớ lại ở đây?”
Lãnh cầm khăn lông lên nhẹ nhàng lau sạch cái tràn đầy mồ hôi của An Tuyết Thần. Khuôn mặt dịu dàng. Trong ánh mắt, tất cả đều là cưng chiều.
“Ngày đó, cậu té xỉu, tớ đưa cậu về đây, Tuyết Thần, tớ đã nói rồi, tớ sẽ quay về tìm cậu.”
An Tuyết Thần nhìn Lãnh, đôi mắt chua xót, co thật sự rất nhớ cảm giác được người khác quan tâm. Nước mắt chảy xuống.
Lãnh nhìn An Tuyết Thần rơi nước mắt. Dùng ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lau chùi nước mắt của cô. Nhìn thấy cô rơi nước mắt, trái tim anh liền đau, chính anh cũng không biết cảm xúc từ lúc nào đã bắt đầu bị động theo cô rồi.
Gương mặt An Tuyết Thần biết ơn. “Lãnh, cám ơn cậu, cám ơn cậu.” Hiện tại, trừ cám ơn cô không biết nên nói gì, bao nhiêu lời nói đều bao quanh trong câu cám ơn kia rồi.
“Tớ hiểu, Tuyết Thần, tớ đều hiểu.” Lãnh ôm thân thể An Tuyết Thần, tham lam hấp thụ mùi thơm cơ thể cô. Thứ mùi hương này khiến anh trầm mê.
“Lãnh, con của tớ, có phải không còn?”
Lãnh chỉ ôm An Tuyết Thần chặt hơn, đồng tác này làm An Tuyết Thần biết đáp án, nước mắt cũng không nhịn được nữa mà chảy ra. Cuối cùng để mình khóc.
“Hu hu, hu hu”
Lãnh nhìn khuôn mặt đau khổ – mệt mỏi thiếp đi của cô, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, anh sẽ không để cô rời khỏi anh. Anh sẽ bảo vệ cô cả đời.
CHƯƠNG 89: BỎ QUA ĐAU ĐỚN RỜI ĐI
Thời điểm An Tuyết Thần tỉnh lại lần nữa đã là hai ngày sau rồi, thân thể của cô rất suy yếu. Cộng thêm sinh non và không đủ dinh dưỡng, mỗi ngày Lãnh đều truyền dinh dưỡng vào cho An Tuyết Thần.
An Tuyết Thần mở mắt, nhìn chất lỏng màu trắng chảy xuôi trên mu bàn tay mình. Khóe miệng vì vậy mà kéo ra mụ cười cảm kích, cô biết cậu ấy vẫn chăm sóc cô, mặc dù ở trong trạng thái hôn mê nhưng cô vẫn cảm nhận được.
Gặp được Lãnh, cô thật sự cảm thấy may mắn, cô tuyệt không hối hận khi đã cứu cậu ấy, cậu ấy thật sự coi cô là bạn, cô không muốn suy đoán hành động lúc đó của cậu đối với Phàm Ngự. Chỉ cần cậu ấy thật sự đối tốt với cô là đủ rồi.
“Cậu đã tỉnh?” Một thanh âm ấm áp truyền vào trong tai An Tuyết Thần. An Tuyết Thần nhìn Lãnh đẩy xe lăn đi tới. Hướng về phía cậu ấy mỉm cười, nói.
“Ừ, tớ ngủ rất lâu rồi sao?”
Lãnh đem xe lăn đẩy tới bên cạnh co, gương mặt cưng chiều vuốt đầu An Tuyết Thần. “Ừ, cậu ngủ thời gian dài rồi, tớ biết hôm nay cậu sẽ tỉnh, cho nê, chuẩn bị đẩy cậu ra ngoài tắm nắng.”
An Tuyết Thần liếc mắt nhìn xe lăn bên cạnh mới biết là chuẩn bị vì cô, nhìn người đàn ông trước mắt hệt như ánh mặt trời, trong lòng cô ấm áp.
“Cậu thật sự là tri kỷ.”
“Tớ ôm cậu.”
Dọc theo đường đi, An Tuyết Thần cứ bị Lãnh đẩy đi như vậy, cảnh sắc nơi này thật chân thực. Tất cả đều là hoa bách hợp, mùi hương của hoa bách hợp rất rõ ràng trong không khí, hương thơm say lòng người. Hoa bách hợp có tác dụng an thần, cô thích nhất hoa bách hợp. Thế nhưng, đây giống như một biển hoa.
An Tuyết Thần nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Lãnh, ánh mặt trời bao phủ trên người cậu ấy, không thấy rõ vẻ mặt của cậu ấy.
“Tuyết Thần, tớ biết cậu sẽ thích, cho nên sai ngườ trồng hoa bách hợp, cậu thích không?”
An Tuyết Thần nhắm chặt hai mắt, hưởng thụ hương thơm của biển hoa, ánh mặt trời, cùng dịu dàng của cậu.
“Ừ, vô cùng thích, Liệt, cám ơn cậu.” Một tiếng Liệt này, khiến cho trong lòng anh rung động mạnh mẽ.
“Cậu, Cậu gọi tớ là gì?” Thanh âm của Lãnh không xác định.
An Tuyết Thần cảm thấy rất buồn cười. Nhìn Lãnh, lặp lại một lần nữa.
“Tớ gọi cậu là Liệt, Liệt, Liệt, Liệt, lúc này nghe rõ chưa? Hay là cậu không thích tớ gọi như vậy.”
Lãnh ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt tươi cười của An Tuyết Thần, anh rất thỏa mãn, có cô gái này cùng mình, cái gì cũng đều không quan trọng.
An Tuyết Thần buồn cười nhìn anh, một thân đồ thể thao màu trắng, tự nhiên như ánh mặt trời. Ấm áp giống như ánh mặt trời vậy.
“Liệt, ở trong lòng tớ, cậu chiếm vị trí quan trọng, cho nên gọi cậu như vậy, hy vọng cậu không cảm thấy không vui.”
Lãnh nhìn An Tuyết Thần, nắm thật chặt đôi tay nhỏ bé của cô, “Làm sao có thể, tớ rất vui mừng.”
Hai người cứ yên lặng hưởng thụ như thế. An Tuyết Thần đi dạo quanh biệt thư cả buổi chiều. Thật đúng là rất lớn, so với cái lạnh lẽo của nhà tù kia, nơi này có cảm giác giống nhà hơn.
Trên bàn ăn, Lãnh nhìn vẻ mặt đau buồn của An Tuyết Thần. Biết cô đang nghĩ gì. Đến bên cạnh An Tuyết Thần, chăm chú nhìn cô.
“Tuyết T