Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Tác giả: Niếp Kiển Tù Đoàn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327191

Bình chọn: 7.00/10/719 lượt.

nhích gần một chút… Ầm!

Bà nội nó, cái mâm này làm bằng gì mà cứng như vậy. Ta xoa trán, bà đầu bếp bưng mâm bị ta đụng phải lảo đảo một chút, suýt nữa ngã xuống. Bà ta tàn bạo nhìn ta chằm chằm: “Không có mắt sao?! Trong phủ chính là do có nhiều kẻ lười biếng như ngươi, nên mới lộn xộn như thế này! Mau đi bưng đồ ăn cho ta!”.

Dứt lời, nhét cái mâm bà ta đang bưng vào trong ngực ta, ta thấy nóng quá liền nhảy lên ba thước, nhẹ buông tay, chỉ nghe tiếng vang loảng xoảng thanh thúy, tiếng động lớn làm cho nhà bếp náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người buông đồ trong tay, quay lại dòm ta.

Thân thể ta cứng đờ, sau lưng có hơi thở buồn bực ập tới.

“Ngươi… Tên gì?”, bà đầu bếp nói.

Ta căng thẳng đến mức bật thốt lên: “Tiểu Thúy Hoa Tử”.



“Lau dọn nơi này cho sạch sẽ, những thứ đồ ăn trên mặt đất sẽ là cơm tối của ngươi”.

Ta nhìn bà ta bằng ánh mắt “không thể tin được”.

“Không cần cám ơn ta, loại đồ ăn quý lạ mỹ vị này ngươi cả đời cũng không hưởng được đâu”.

Bà ta cười ác độc, ta chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt lên một miếng thịt, nhẹ nhàng đưa vào trong miệng.

Có vài nha hoàn không đành lòng quay đầu đi.

Nét mặt của ta lập tức trở thành hạnh phúc, cái này… Chẳng lẽ chính là sườn xào chua ngọt chính tông trong truyền thuyết sao? Ta đã rất lâu rồi chưa được ăn… Nhặt bừa vài miếng thịt vào trong mâm, thuận tay nhét thêm hai miếng vào trong miệng, vẻ mặt của bà đầu bếp đã đen thui, đại khái là không ngờ rằng ta sẽ ăn vui vẻ như vậy.

“Tiền lương tháng này của ngươi đừng hòng nhận nữa!”.

Ta thoáng cái mắc nghẹn, mặc dù tiền tháng cũng không nhiều, nhưng cũng là tiền a.

Mọi người tiếp tục làm việc, tiếng xắt thức ăn và khua chảo không dứt bên tai, mùi thơm bay đầy, dụ người ta phạm tội. Bà đầu bếp nhiều lần đập lên tay ta khi ta vươn móng vuốt về phía thức ăn, mắng: “Tiểu Thúy Hoa Tử, không phải là ngươi muốn lấy công chuộc tội làm gấp đôi sao?! Còn ăn vụng nữa ta sẽ chặt móng vuốt trộm của ngươi xuống!”.

Ta bẹt miệng, “Nếm trước một miếng cũng không sao mà”.

Bà đầu bếp chán nản, chắc là chưa từng gặp qua nha hoàn nào to gan lớn mật lại ba hoa như ta, ta chỉ thấy ánh đao chợt lóe lên, con dao sắt bà ta vừa cắt củ cải trắng đã “phập” một cái ghim vào bức tường ngay sau lưng ta.

Đao pháp thật lợi hại! Ra tay thật nhanh! Ta ngơ ngẩn, nuốt nước miếng, bắt đầu làm lại cuộc sống đàng hoàng.

Chú thích:

[1'> Hoa Tử còn có nghĩa là kẻ ăn mày

Chương 23 + 24

Chương 23

Rốt cuộc đợi đến khi tiền sảnh có người gọi bưng món ăn lên, ta đã đói bụng đến mức hoa mắt choáng váng đầu, nhất là khi nhìn một đống thức ăn mỹ vị hoa lệ trước mặt mà không thể ăn được, cảm giác hết sức đau khổ.

Bọn nha hoàn sửa sang lại thoả đáng, người này đi sau người kia bưng thức ăn nối đuôi nhau tiến vào tiền sảnh. Ta đi theo phía sau Oánh Oánh, cảm thấy trong lòng hết sức khó chịu, tại sao mâm của người khác bưng đều là thịt cá, mâm ta bưng lại là dưa chuột xào với súp lơ, cho dù ta có muốn cướp cái mâm này chạy trốn cũng không đủ no bụng.

Lại thêm đường sao mà xa như vậy, ta cũng sắp bưng không nổi nữa rồi, sau khi rẽ vào bảy tám khúc quanh, cuối cùng đã tới tiền sảnh.

Có cơn gió nhẹ lưu luyến thổi qua, mang theo âm thanh của tiền sảnh, tiếng cười nói không dứt bên tai.

Đúng là giang hồ a, ta than một tiếng trong lòng.

Trận chiến này có thể nói là long trọng chưa từng có, bọn nha hoàn đi qua đi lại quanh bàn tiệc, ta đột nhiên không biết, món ăn trong tay mình ăn phải đặt ở đâu trên bàn. Những vị công tử hào hoa phong nhã nhẹ lay động cây quạt trong tay, thô lỗ ầm ĩ cười to, những cô gái xinh đẹp tuyệt trần mềm mại tinh xảo, những nữ hiệp anh khí bức người nâng chén nâng ly. Ta không khỏi bị cảnh náo nhiệt này hấp dẫn, mải nhìn quanh vẻ mặt mọi người, đột nhiên đụng trúng một người, cái mâm trên tay suýt chút nữa rớt xuống.

Ta ngẩng đầu, màu áo đỏ đập vào mắt. Người nọ thân hình cao lớn, khí độ xuất trần, đeo một cái mặt nạ bạch ngọc che mặt, nhưng cả người hắn dường như cũng tỏa sáng như ngọc. Trái tim ta nhảy thót lên, vội vàng nói: “Xin lỗi…”.

Người nọ cúi đầu cười, tay phải sờ lên mặt nạ, như thể muốn cởi xuống, đột nhiên bóng người trở nên mơ hồ, có bụi đất bay vào mắt ta, ta chớp mắt một cái thì đã không còn bóng dáng.

Tay áo đỏ phật qua gương mặt của ta, hơi thở tang thương kia, mang theo một chút mùi thơm.

“Dạ Kiếm Ly!”, ta thất thanh kêu lên, đuổi theo mấy bước về phía trước.

Nhưng nơi này đã không còn bóng dáng áo đỏ đó…[@sieunhanu.wordpress '>svweiw84

Thân thủ tuyệt thế, dường như chưa từng tồn tại trong bữa tiệc náo nhiệt này.

Có không ít người quăng ánh mắt kỳ quái về phía ta, ta ngơ ngác, đột nhiên nhớ ra, Dạ Kiếm Ly từng nói muốn tới Đại Hội Anh Hùng, cho nên người mới vừa rồi nhất định là hắn! Ta điên cuồng nhìn quanh bốn phía, nhiều cao thủ như thế, lại không có ai phát hiện ra tên kia sao?!

Trong lòng ta hỗn loạn, hoàn toàn không để ý bọn nha hoàn đã lui ra ngoài, chỉ còn một mình ta trở thành tiêu điểm của mọi người.

Chờ đến khi ta lấy lại tinh thần, trên đại hội đã hoàn toàn yên tĩnh, ánh m


Teya Salat