XtGem Forum catalog
Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Tác giả: Niếp Kiển Tù Đoàn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328654

Bình chọn: 10.00/10/865 lượt.

muốn để cho Hà Tuyết Chiêu nấu cơm tối, ngay cả món trứng gà mà nàng có thể “nấu” đến mức cô còn không nhận ra, đúng là hiếm có khó tìm, đã vậy đó lại còn là “món ăn duy nhất nấu ngon”, xem ra cũng đoán được kết cục bi thảm của mấy món ăn khác là thế nào.

Tiểu Kỷ kinh ngạc rồi đột nhiên cảm thấy thương hại Tuyệt Địa tiên nhân và Dạ Kiếm Ly, bao nhiêu năm nay hai người sống sót thế nào a… Cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi, tuy rằng không có tay nghề nấu những món ăn cao cấp mỹ vị, nhưng nấu những món bình thường thì nhất định là không thành vấn đề.

Cô ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Hà Tuyết Chiêu cầm tay Dạ Kiếm Ly vừa thổi vừa xoa.

Nói cô không ghen? [@sieunhanu.wordpress '>vf9gjr4gw

Chắc chắn là nói xạo!

Tiểu Kỷ nhướn lông mày, cúi người lắc eo cố tạo dáng mảnh mai, “Chàng~ yêu

!”.

Cả Dạ Kiếm Ly và Hà Tuyết Chiêu đều nổi da gà, quay đầu lại nhìn cô.

“Người ta đột nhiên thấy đau đầu quá à”, cô liếc mắt đưa tình đến mức sắp lòi con ngươi ra ngoài luôn rồi.

Khóe miệng Dạ Kiếm Ly run rẩy, buồn cười mà phải nín nhịn đúng là rất đau khổ, “Ách, để ta xem nàng thế nào…”.

“Kiếm Ly, đã hơn một năm không gặp, sư tỷ có rất nhiều chuyện muốn nói với đệ”, Hà Tuyết Chiêu không hề tỏ ra yếu thế.

“Sư tỷ”, Dạ Kiếm Ly nghiêm túc nói: “Lần này ta về đây là để dẫn nàng ấy về gặp mặt sư phụ”.

“Gặp sư phụ?”, vành mắt Hà Tuyết Chiêu đỏ hoe, “Đệ đã trưởng thành, cưới vợ xong liền quên mất sư tỷ rồi…”.

“Sư tỷ…”, Dạ Kiếm Ly có chút lúng túng, “Sư phụ ông ấy đã trở về chưa?”.

“Ở đây này!”.



“Ta muốn dẫn Tiểu Kỷ tới gặp ông ấy…”. [@sieunhanu.wordpress '>038rfjndv

“Ta đã gặp rồi!”.



“Sư tỷ, tỷ có nghe thấy nãy giờ ai cứ nói xen vào không vậy?”.

Hà Tuyết Chiêu đờ đẫn chỉ chỉ ra sau lưng Dạ Kiếm Ly.

Phía sau là Tiểu Kỷ cùng một lão già cực kỳ bẩn ngồi hai bên bàn, hai người trừng mắt cướp đoạt những món ăn mà Tiểu Kỷ vừa nấu, lão già vận công phu gắp thức ăn, Tiểu Kỷ cũng không hề thua kém, hai đôi đũa đánh nhau loạn xạ, chiến trường trên mặt bàn thê thảm đến mức không dám nhìn.

“Sư phụ!”, Dạ Kiếm Ly vui vẻ gọi.

Tiểu Kỷ đang đắc ý vì cướp được một miếng thịt mỡ từ tay lão già, vừa nghe thấy Dạ Kiếm Ly gọi một tiếng như vậy, lập tức trợn trắng mắt, suýt chút nữa nghẹn chết.

Lúc nãy, khi cô vặn eo vặn lưng làm dáng chọc tức Dạ Kiếm Ly và Hà Tuyết Chiêu, không biết từ lúc nào đối diện bàn xuất hiện một lão già, râu mép đầu tóc xốc xếch, vẻ mặt y hệt như quỷ đói, quần áo rách tung toé, đúng tiêu chuẩn hình tượng trưởng lão Cái Bang. Lão già này không nói lời nào, thản nhiên cầm đũa lên gắp đồ ăn, đây là đồ ăn cô tốn công tốn sức nấu nãy giờ mà! Thế là cô cũng không nói lời nào, hai người càng đấu càng vui vẻ, càng đấu càng có cảm giác đối phương không đơn giản, càng đấu càng… nổi lên cảm giác anh hùng tiếc cho anh hùng.

Thế mà, đáng thương thay, hình tượng Tuyệt Địa tiên nhân tiên phong đạo cốt trước giờ Tiểu Kỷ luôn ảo tưởng, hôm nay đã sụp đổ hoàn toàn.

Mà nói cũng phải, mấy năm nay đồ ăn Hà Tuyết Chiêu nấu khủng bố như vậy, lão già nhìn như quỷ đói này không phải là Tuyệt Địa tiên nhân mới là lạ.

“Sư phụ”, cô nịnh hót gọi theo.

Tuyệt Địa tiên nhân cười lên ha hả, miệng dính dầu mỡ, nhìn sang Dạ Kiếm Ly, nói: “Đồ nhi ngoan, nha hoàn con dẫn đến, ta nhận!”.



Dạ Kiếm Ly hít sâu một hơi, nắm lấy bàn tay sắp bùng lửa giận của Tiểu Kỷ, ôn hòa nói: “Sư phụ, con… Con muốn lấy ngọc bội của mẫu thân giao cho nàng ấy”.

Tuyệt Địa tiên nhân đang ngậm một ngụm canh suýt chút nữa phun ra ngoài, “Tiểu tử giỏi lắm, không hổ là con của cha mày, ngay cả mắt thẩm mỹ cũng tệ y như nhau…”.

Tiểu Kỷ cười ngọt ngào như mật, “Sư phụ, nãy giờ ngài ăn có ngon không?”.

Tuyệt Địa tiên nhân gật đầu, “Ngon lắm”. [@sieunhanu.wordpress '>8923dhbb

“Con còn biết nấu nhiều món khác nữa…”.

“Chà, vậy con có biết nấu…”.

“Một ngày ba bữa, đủ dạng món ăn cho ngài…”.

Một khối ngọc bội lập tức bay vèo vào trong lòng bàn tay Tiểu Kỷ, Tuyệt Địa tiên nhân cười híp mắt, nói: “Ta vừa nhìn đã biết con không phải là đứa trẻ bình thường mà, thật là giỏi giang a”. (Ú: chúc mừng anh Dạ, anh đã bị bán đứng vì đồ ăn ((: )

… Thế là hai người ngưu tầm ngưu mã tầm mã chớp mắt nhìn nhau, sau đó cười rộ lên một cách gian xảo.

Chỉ còn Dạ Kiếm Ly và Hà Tuyết Chiêu đứng đờ ra đó đen mặt.

Chương 99 + 100

Chương 99

Hình dạng vuông vắn, sắc trắng như tuyết, không hề có một vết xước nào.

Giơ lên trước ánh nắng mặt trời, tia sáng xuyên qua trong suốt, xem ra là một khối ngọc bội tốt, chỉ có mỗi sợi dây đeo màu đỏ nay đã biến thành màu đen, chắc là do tuổi đời của khối ngọc bội này đã cao, Tiểu Kỷ cảm thấy không thể nào do Tuyệt Địa tiên nhân đâu.

Phía bên kia, thầy trò hai người đuổi cô ra ngoài xong, không biết đang lén lén lút lút nói cái gì. Tiểu Kỷ núp phía sau cây đại thụ, dùng sức rướn cổ vểnh tai.

“Bọn họ đang nói gì thế?”, đột nhiên có tiếng người bên cạnh.

“Không biết nữa”, Tiểu Kỷ thuận miệng đáp. [@sieunhanu.wordpress '>3r8hrfeg



Cô giật mình nghiêng người nhìn sang, dáng vẻ Hà Tuyết Chiêu cũng y hệt như cô, núp phía sau cây đại thụ, liều mạng rư