
heo phòng thân. Lúc bị truy binh Tiêu gia đuổi kịp… Ta tháo xuống muốn làm nổ chết bọn họ… Vậy mà lúc vừa ném đi thì lập tức phát nổ, mặt của ta… Mặt của ta…”, Tiểu Hồng thống khổ nhắm mắt lại, “Bộ dạng ta như thế này… Không phải là thứ cô muốn nhìn thấy nhất sao?!”.
Toàn thân ta lạnh như bị đóng băng. Cặp kẹp tóc kia là ám khí Mộ Dung gia tặng cho Diệp Vô Trần, huynh ấy tặng lại ta, ta lại chuyển cho Tiểu Hồng, nhưng mà… Chẳng lẽ Mộ Dung gia từ đầu đã không có ý tốt, muốn làm nổ chết Diệp Vô Trần?
“May là ta chưa chết, được Độc Cô Bạch cứu…”, nàng nhìn về phía Độc Cô Bạch, trong mắt tràn đầy nhu tình, “Chàng chiếu cố ta… Nhưng… Lại càng làm cho ta tiếc nuối… Ta, ta… Chàng làm sao có thể yêu thích bộ dạng này của ta?! Mặt của ta…”.
“Kẹp tóc đó…”, ta vội la lên: “Không phải là…”.
“Cô không cần giải thích!”, nàng oán hận nói: “Từ ngày đó ta bắt đầu hận cô… Mọi thứ cô đều không bằng ta, tất cả mọi người lại thích cô… Tại sao? Ngay cả chàng cũng yêu cô… Ta thật hận! Thật hận!”.
“Vậy ngươi ra tay với ta là được!”, ta tức giận, “Thôn…”.
“Đó là vì ta muốn cô đau khổ”, nàng thở hổn hển, nửa mặt bên phải xinh đẹp tuyệt trần, nửa bên trái lại dữ tợn ác tâm, thoạt nhìn thật sự dọa người, tất cả những vết sẹo này, là do ta làm hại sao?
Một giây đó, đối mặt với ánh mắt oán độc của Tiểu Hồng, ta á khẩu không trả lời được.
Không cách nào nói thẳng với nàng ta rằng, ta cũng rất hận ngươi…
Tiểu Hồng nhìn ta thật lâu, đột nhiên nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống, “Trên đời này… Ai cũng có thể xin lỗi ta… Chỉ có cô là không thể…”.
Tay ta run lên, phi tiêu liền rơi trên mặt đất.
Thân thể Tiểu Hồng lại co quắp, hẳn là không chịu nổi sự đau đớn nữa, “Ta trước kia phục cô quý cô bao nhiêu, bây giờ hận cô bấy nhiêu…”.
“Em…”, ta run rẩy, khóc nấc lên, “Em…”. [@sieunhanu.wordpress '>asf54f7
Tiểu Hồng rốt cuộc đau đến không nói nổi ra lời, thân thể co rút, trong đầu ta trống rỗng, nhặt phi tiêu lên, ta biết mình nên làm gì.
“Tiểu Hồng”, ta nuốt nước mắt nói: “Ta thề, lúc đó ta chưa từng muốn hại em”.
Dứt lời, liền cắm phi tiêu thẳng vào trái tim nàng.
Lần đầu tiên ta giết người, lại là người từng là bạn bè tốt nhất của ta.
Đôi mắt nàng mạnh mẽ mở to, vẻ mặt đau đớn toàn bộ biến mất, chỉ còn lại vẻ trống rỗng vô tận.
“… Em biết”.
Ta ngẩn ra.
“Thật ra thì em biết rõ… Rõ ràng là… Cô sẽ không hại em. Nhưng đối với cô… Đối với cô, em không thể khống chế được mình…”.
Nàng nắm lấy tay ta, gắng sức nắm thật chặt, gân xanh trên tay toàn bộ nổi rõ. Mà ta lại không cảm thấy đau đớn chút nào.
“… Em chưa bao giờ hối hận… những chuyện em đã làm…”, nàng dùng hết chút sức lực cuối cùng, nhếch nhếch khóe miệng, “Nhưng… nếu có kiếp sau, tiếp tục làm… Tỷ muội…”.
Ta nhắm mắt lại, nước mắt trượt xuống dọc khuôn mặt, “Được”.
Tiểu Hồng quay đầu nhìn Độc Cô Bạch, thân thể giãy giãy mấy cái rồi bất động.
Độc Cô Bạch vẫn ôm Tiêu Thái hậu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ta xoay người nhìn Dạ Kiếm Ly, thấy Dạ Kiếm Ly tránh qua một bên, né được một đòn của Tiêu Kiến Nhân, ánh mắt hắn liếc nhìn ta, bỗng dưng vẻ mặt biến sắc, tung một chưởng đánh về phía ta.
Ta thầm nghĩ không hay rồi, tự dưng cổ bị bóp chặt, có người nào đó phía sau ta bóp cổ lôi ta về phía sau, khó khăn né được một chưởng sắc bén của Dạ Kiếm Ly. Tiêu Kiến Nhân nhân cơ hội này tung thêm một đòn tấn công Dạ Kiếm Ly, người đứng phía sau cười một tiếng đắc ý.
Là Lộ Văn Phi! Ta nắm lấy đầu ngón tay hắn đặt trên cổ ta, há mồm cắn mạnh một phát, lập tức nếm được một mùi tanh mặn mặn. Lộ Văn Phi giận dữ, tay còn lại nắm vào vết thương trên bả vai của ta, đau đến mức ta nhe răng nhếch miệng.
Lúc này ta mới phát hiện ra ta vừa bị Lộ Văn Phi lôi lên đứng trên đầu một bức tượng phật ngọc, cao chừng bốn năm thước, mà đầu tượng ngọc lớn và trơn nhẵn, không tìm được chỗ nào leo xuống, chỉ có thể ôm chặt Lộ Văn Phi để khỏi té. Lộ Văn Phi nhìn Dạ Kiếm Ly cười khiêu khích, rồi đột nhiên quay sang ôm hôn ta.
Ta tuyệt đối tuyệt đối không ngờ, hắn sẽ làm như vậy!
Ta giãy dụa kịch liệt, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó chui vào miệng mình, vừa chua vừa đắng, nghĩ đến chuyện thứ đó từ trong miệng Lộ Văn Phi đưa sang, ta lại càng cảm thấy ghê tởm, liều mạng muốn phun ra, nhưng lại không cẩn thận cắn vỡ, vị ngọt lập tức tràn ra trong miệng, Lộ Văn Phi vội vàng nhả ra, phun mấy bãi nước bọt ra ngoài, la lên: “Cô… Cô dám!”.
Ta buồn bực, đột nhiên nhận ra, nếu cái này là thuốc độc, vậy Lộ Văn Phi tất nhiên cũng bị dính, hắn không vội mới là lạ. Cho nên ta cười lưu manh, “Ngươi ăn đủ chưa? Nếu chưa đủ thì trong miệng ta vẫn còn…”.
Một vệt sáng bạc từ bên dưới bay lên, Lộ Văn Phi vội phi thân tránh né, ta rụt đầu lại, cây đao kia cắm vào tượng cách đầu ta chỉ mấy li, còn đang ong ong rung động.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Lệ Đao. [@sieunhanu.wordpress '>41bd4r
Lúc này ta đang ôm lấy tượng phật ngọc bằng một tư thế uốn éo rất tức cười, chân tay bấu víu, rất giống một con khỉ. Dạ Kiếm Ly căm tức Lộ Văn Phi, hiển nhiên muốn ra tay hạ sát, ngay cả Lệ Đao cũng đã rút ra. Chẳng qua, hắn còn đan