
n phải nói. Trong lòng ta chấn động, nhận lấy bộ Kim Thiền Bảo Giáp, Độc Cô Bạch cuối cùng vẫn đối xử thật tốt với ta.
Không phải từ lúc bắt đầu đã tốt sao? Hơn nữa lại còn là quá tốt, ta làm sao mà không nhận ra cơ chứ. Chẳng qua, từ trước đến giờ, ta chỉ muốn làm bộ như không biết.
Ta hiểu vì sao Úy Phong ghét ta, cho nên nhét trả lại hắn, khẽ mỉm cười, “Vật bảo vệ tính mạng này, để cho hắn dùng vẫn tốt hơn”.
Lần này đến lượt Úy Phong kinh ngạc, hắn không nói gì nữa, ta gật đầu, xoay người đi tỏ vẻ không có gì bận tâm, “Ta cũng từng có huynh đệ, bọn họ cũng giống các ngươi, vì trung nghĩa dù nước sôi lửa bỏng cũng không tiếc, nhưng mà…”, ta nhịn nhẫn một lúc mới tiếp tục nói: “Nếu Độc Cô Bạch gặp chuyện không may, các ngươi không nguyền rủa ta mới lạ. Nhưng nếu ta chết… Những người đau lòng cho ta, đã không còn trên cõi đời này nữa”.
Úy Phong ngây ngốc, muốn cầm lấy Kim Thiền Bảo Giáp cũng không được, mà không cầm cũng không xong.
Ta cười cười, “Thiên hạ này, bớt đi vài người đau lòng cũng tốt”.
Ta đóng cửa phòng, đầu óc vẫn còn đắm chìm trong không khí khoa trương vừa rồi, lời nói đầy tính nhân văn như vậy, hình như là… giả tạo quá mức rồi hả?
A a, muốn Tiểu Kỷ ta không sợ chết, trừ phi gà trống biết đẻ trứng a.
Ta mắc mớ gì mà lại giả vờ cao thượng đem trả lại bộ Kim Thiền Bảo Giáp thế này? Hối hận quá a… Cao thượng đúng là ma quỷ.
Mà cũng nhờ Úy Phong nói ta mới tỉnh ra, gần đây ta đắm chìm trong nhi nữ tình trường, đầu óc lơ là, quên mất mình đang ở trong tình thế nguy hiểm đến mức nào, bao nhiêu kẻ đang nhìn ta như hổ rình mồi. Ta nghĩ đến đây, cảm thấy nóng máu, đến ngày đại hôn, không cần biết kế hoạch của Dạ Kiếm Ly là thế nào, chắc chắn phải tìm ình một con đường lui trước đã.
Từ sau hôm trung thu, ta cũng chưa gặp lại Tiểu Hồng, nghe nói là về nhà với lão gia gì đó, lí do thật hay, nàng ta làm gì còn lão gia nào, chắc là đến trú ẩn trong hang ổ của Lộ Văn Phi. Độc Cô Bạch hình như đã vào cung rồi, nghĩ đến bộ dạng của Tiêu Thái hậu, ta chợt cảm thấy lo lắng, có khi nào hắn sẽ gặp chuyện không may? Ta ra khỏi phòng tìm hỏi nha hoàn, mới biết Dạ Kiếm Ly cũng vừa hồi cung, nói không chừng là hai mỹ nam đi cùng nhau.
Bọn họ đều đi rồi. [@sieunhanu.wordpress '>f4g8th8th
Trong lòng ta đột nhiên có cảm giác vừa khủng hoảng như mưa gió nổi lên mà vừa trống rỗng.
Dạ Kiếm Ly và Độc Cô Bạch, cũng không phải là đèn dầu đã cạn, thật ra thì hai người bọn họ ta không cần phải lo lắng cho ai, người mà ta nên lo lắng nhất chính là bản thân ta cùng các huynh đệ. Cái thế giới này quá điên cuồng, có khi giết người đoạt mệnh, thi thể chôn cất xong rồi, cũng có người tới đào lên đòi lấy lại công bằng, bất cứ chuyện gì cũng có thể phát sinh.
Ta lấy lại bình tĩnh, ôm một dĩa đầy điểm tâm, trở về phòng tiếp tục buồn bực suy nghĩ kế sách.
Đã năm ngày, không hề có tin tức của Độc Cô Bạch và Dạ Kiếm Ly, bên trong Bạch phủ hết sức yên tĩnh, không khí có hơi quỷ dị.
Thế nhưng bên ngoài đô thành lại là bầu không khí hân hoan khác hẳn, còn có mười ngày là đến lễ đại hôn của hoàng tử, nhà nhà giăng đèn kết hoa, hai bên đường dán giấy đỏ, không khí rất vui vẻ náo nhiệt.
Hai không khí trái ngược nhau khiến cho người ta có cảm giác xấu, ta trốn ở trong phòng không dám ra khỏi cửa, thường xuyên nghe lén bọn hạ nhân tám sau lưng ta, tin đồn mới nhất ta mới nghe được là “Điện hạ chắc chắn là đã chán Quận chúa, bỏ trốn cùng Nguyệt cô nương”.
Ta còn mong cho bọn họ bỏ trốn thật, như vậy còn bớt được một gánh nặng. Ta không nhịn được lầm bầm, thành công hù dọa hai nha hoàn đang nói nhảm bỏ chạy, lụm lên một cái giỏ xách chứa đầy táo, cắn rốp một cái, ăn ngon lành.
Một quả táo còn chưa ăn hết, Đào Nhi đã lén lén lút lút đẩy cửa vào, vẻ mặt đắc ý không cần nói cũng biết.
Ta nhìn thấy nàng như vậy, vui vẻ nghênh đón, “Được rồi sao?”.
Đào Nhi gật đầu, ta mừng rỡ nhảy dựng lên, “Năm mươi lượng bạc mà mua được một chiếc thuyền đi biển, Đào Nhi em đúng là thiên tài!”.
“Em chỉ làm theo lời Quận chúa căn dặn”, Đào Nhi cười híp mắt, “Đồ dùng đủ cho hai mươi ngày, cũng đã chuẩn bị xong. Nhưng mà…”.
“Nhưng mà cái gì?”. [@sieunhanu.wordpress '>f3b5f4t68
“Đại nương bán áo tơi[1'> ở chợ, nhất quyết không chịu giảm giá, cuối cùng vẫn phải trả hai mươi tiền một cái”.
Ta nhíu mày, “Có mũ trùm không?”.
“Ách… Không có”.
“Hai mươi tiền mà còn không có mũ trùm!”, ta rống lên: “Bà ta sao không đi làm ăn cướp luôn đi!”.
“Xuỵt…”, Đào Nhi giơ ngón tay, “Quận chúa, bình tĩnh, cẩn thận tai vách mạch rừng”.
Ta khụ một tiếng, lập tức ngậm miệng, trong lòng vẫn không thoải mái. Đào Nhi cười hì hì, “Quận chúa, người có tới năm trăm lượng bạc, vài ba cái áo tơi cũng chỉ mất có vài lượng bạc, sao mà…”.
“Đây là bạc của điện hạ các ngươi mà”, ta thở dài, “Ngày sau nếu có cơ hội nhất định sẽ…”.
“Chà, Quận chúa từ lúc nào đã trở nên hào phóng như vậy…”.
“Vớ vẩn, ta nói là nếu thôi, em nghĩ rằng có thể có cơ hội thật sao?”.
Đào Nhi nở nụ cười khanh khách, cười một lúc, dần dần đổi thành vẻ mặt trầm ngâm.
“Quận chúa, người… Thật sự không muốn ma