
Phu Tuyệt dịu dàng nói.
Thủy Băng Nhu nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên liền nhìn thấy một mảnh đen như mực, trời ơi, cô sao lại đã ngủ lâu như vậy, đồ cần chuẩn bị cũng còn chưa có chuẩn bị xong, cô ảo não thầm nghĩ.
“Nha đầu, Em không thích những bộ váy cưới và đồ trang sức đó sao?” Nha đầu của anh luôn luôn chỉ thích phục sức đơn giản, hơn nữa không thích đeo đồ trang sức.
“Rất đẹp, em cũng rất thích, nhưng là nhiều như vậy có quá lãng phí hay không, em căn bản là dùng không hết, tiền đó chúng ta có thể đem quyên một chút cho tổ chức từ thiện nha!” Thủy Băng Nhu giải thích.
“Ha ha ha. . . . . . Tốt, tất cả nghe theo em, đi, đi chọn bộ đồ cưới em thích nhất mặc thử cho anh xem một chút, hả?” Hoàng Phu Tuyệt cưng chìu nói, quả nhiên là nha đầu anh thích nhất, những quý phu nhân khác có ai không có cả một đống lớn y phục cùng đồ trang sức, thích đeo vàng đội bạc khắp nơi khoe khoang. Chỉ có bảo bối của anh ăn mặc luôn luôn giản dị, tuy rằng là như thế, vẫn không che đậy được vẻ Phong Hoa Tuyệt Đại của cô.
Cô nhất định không biết, từ rất lâu rồi anh đã lấy danh nghĩa của cô thành lập một quỹ từ thiện, trong đó một năm chi ra cũng nhiều hơn mấy chục triệu, bởi vì lo cô mệt mỏi, cho nên trước mắt Cơ Kim Hội do một nhân viên đặc biệt quản lý, chỉ cần là người có chút danh tiếng, ai mà lại không biết “tình yêu Cơ Kim Hội”.
Hơn nữa anh cũng đưa cho cô thẻ bạch kim, bên trong có thể cà thẻ không giới hạn, có thể nói cô chính là một phú bà (quý bà giàu có), chỉ là cô cho tới bây giờ cũng chưa từng dùng qua tấm thẻ kia, nguyên nhân là bởi vì rất ít ra khỏi cửa.
“Hiện tại không cần, đợi đến hôn lẽ sẽ mặc cho anh xem có được không? Hi hi hi ~ bụng của em thật đói!” Thủy Băng Nhu làm nũng.
“Được được, hiện tại đi ăn cơm trước, ha ha ha. . . . . . Cũng không thể để nha đầu của anh quá đói bụng.” Hoàng Phu Tuyệt hôn mổ một cái lên đôi môi đỏ mọng cong lên của Thủy Băng Nhu, lập tức ôm lấy cô đi ra ngoài cửa.
CHƯƠNG 64: KỶ NIỆM
Ăn xong cơm tối, Hoàng Phu Tuyệt dắt Thủy Băng Nhu đi tản bộ ở trong lâu đài, ánh trăng chiếu lên người bọn họ, giống như thần tiên rơi xuống phàm trần, nhìn vô cùng xứng đôi, thật hài hòa.
“Rất nhiều sao nha, thật đẹp.” Thủy Băng Nhu vừa đi vừa nói chuyện.
“Đúng nha, thật là đẹp!” Hoàng Phu Tuyệt ngắm cô, dưới ánh trăng gương mặt được chiếu sáng càng lộ ra vẻ tinh xảo, thở dài nói một câu đầy ngụ ý.
Không muốn tầm mắt của cô chăm chú quá nhiều vào sự vật nào khác trên kia ngoài anh, Hoàng Phu Tuyệt bá đạo kéo cô lại, ôm eo thon nhỏ của cô, môi nóng ấm lập tức đón nhận môi đỏ mọng ngọt ngào của cô.
Anh hôn cô, nụ hôn nóng bỏng đầy kích động cuồng dã, đói khát mút thỏa thích từng chút tưng chút tư vị ngọt ngào răng lưỡi của cô, tay đang đặt trên eo cô ôm càng chặt hơn, khiến cho cơ thể của cô và anh chặt chẽ gián lại một chỗ, tay của anh càng ngày càng trở nên nóng bỏng.
Hồi lâu sau, Hoàng Phu Tuyệt khó khắn lưu luyến không rời buông cô đang thở hổn hển ra, để cho cả người cô ngả vào trên bả vai rộng của anh, một tay ở phía sau lưng của cô không ngừng giúp cô điều tức.
“Đi, dẫn em tới một chỗ.” Hoàng Phu Tuyệt thấy cô vừa khôi phục lại hơi thở bình thường, đã lôi kéo cô.
“Nhưng anh muốn đưa em đi đâu?” Thủy Băng Nhu mặc cho anh lôi kéo, hai mắt nhìn bàn tay to của anh đang kéo cô, cười hạnh phúc.
“Đi rồi em sẽ biết, bảo đảm em sẽ thích!” Hoàng Phu Tuyệt thần bí nói.
Trong chốc lát, Hoàng Phu Tuyệt đưa Thủy Băng Nhu tới một bãi đất trống bên cạnh vườn hoa, Thủy Băng Nhu nghi ngờ nháy mắt mấy cái, kỳ quái hỏi: “Nhưng ở đây thì có cái gì tốt nhìn đâu cơ chứ?” Trừ sân cỏ xanh mơn mởn cũng không còn có gì đặc biệt, theo như tính tình của Tuyệt cũng sẽ không đưa cô đến đây chỉ để xem cảnh vật như vậy, vậy anh ấy muốn làm gì? Ah, nơi đó từ khi nào lại có thêm một vật thể màu đen? Sao cô lại không hề phát giác ra, Thủy Băng Nhu nghi ngờ thầm nghĩ.
“Ha ha ha. . . . . . Chờ một chút là có thể thấy được.” Hoàng Phu Tuyệt thần bí nói, sau đó buông tay đi về phía bên kia, chỉ thấy sau khi anh lấy vật thể màu đen cách đó không xa ra, từng nhóm từng nhóm đom đóm mang theo ánh sáng màu lục không ngừng bay múa giữa không trung.
“Oa, oa, oa. . . Thật là đẹp nha, ha ha ha. . . . . .” Thủy Băng Nhu nhìn đom đóm không ngừng bay vòng quanh bên người cô, nhanh chóng chay như bay đến bên người Hoàng Phu Tuyệt, kích động lôi kéo tay của anh nói.
“Ha ha ha. . . . . . Có thích không? Hả?” Hoàng Phu Tuyệt ôm hông của cô, cưng chìu hỏi.
“Thích, thích, rất thích nha, anh lấy đom đóm này ở đâu ra vậy?” Thủy Băng Nhu kích động hỏi, mắt thoáng qua ánh mừng rỡ, ánh mắt của Hoàng Phu Tuyệt thoáng lay động, anh bắt đầu ghen tị với những thứ đom đóm kia rồi.
Kể từ sau khi gặp cô, tâm tình của anh cũng dần theo cô mà thay đổi, chỉ cần vì một câu khích lệ của cô sẽ khiến cho anh như một cậu bé hưng phấn khi được ăn kẹo đường vậy, một cái hôn của cô sẽ khiến cho anh kích động như một mao đầu tiểu tử.
Ở trước mặt cô, anh luôn động một chút là ghen, cả ngày lo lắng đề phòng sợ cô sẽ bị một chàng trai cùng lứa lừa