
g hét to, dường như làm trạng thái say sưa của Thiên Tình bị dọa tới mức tỉnh ra một nửa. Cô sững sờ, cặp mắt mở to, chợt nhìn thấy một gương mặt đầy tức giận, cẩn thận nhìn lại, vì sao càng nhìn lại càng thấy quen thuộc thế nhỉ?
“Thân Thiên Tình! Em thử nhìn xem bộ dạng bây giờ của em còn ra cái kiểu gì không! Sao em lại sa đọa đến mức này hả!” Bộ dáng Thiên Tình dang cả tay chân nằm sấp trong lòng Trần Liệt, thật sự nhìn rất chướng mắt, An Gia Khải thật không sao nhịn được nữa, anh khẽ vươn tay xách Thiên Tình ra khỏi lòng Trần Liệt mang đi. . .
“Này, này, anh làm cái gì vậy?” Trần Liệt nói với theo giọng buồn bực, không cam lòng khi người khác mang cô gái cậu ta yêu thích đi như vậy. Lần trước cậu ta vừa định mang Thiên Tình đi, thì lại xuất hiện một người đàn ông khác, bây giờ khó khăn lắm cậu ta mới được Thiên Tình ngả vào lòng để ôm ấp yêu thương, kết quả ngang hông lại hiện ra thêm một người đàn ông nữa !
Hơn nữa, lại còn đáng ghét hơn chính là, bộ dáng của người này, nếu đem từng chút từng chút để so sánh thì cậu ta đều không thể bằng được, mà hiện giờ xem ra thần sắc của người này lại càng tỏ ra khinh người kịch liệt.
“Cậu đừng có tham gia vào!” Mạt Mạt hiển nhiên thấy An Gia Khải ôm lấy Thiên Tình, cuống quít kéo Trần Liệt, chính xác hơn là cô vẫn chưa an tâm với cái người gọi là “có lòng”này. Thiên Tình đã kể cho cô nghe chuyện tỏ tình của An Gia Khải, cô còn nghĩ tới chuyện phải nhờ người nọ nhanh chóng làm cho Thiên Tình quên hẳn Mộ Cẩn Hiên đi mới được. Hơn nữa , ông chủ của Thiên Tình đúng là kiểu “nhân trung long phượng” (rồng phượng ở trong người – ý nói trong người có sẵn tố chất cao quý), nếu kết hợp được với Thiên Tình quả thực là không còn gì tốt hơn nữa !
“Cô làm gì vậy, cô không thấy Thiên Tình bị người ta mang đi rồi hả ?” Trần Liệt bất mãn trừng mắt nhìn Mạt Mạt, cô gái này vừa thấy đã biết ngay là chẳng phải người tốt, đến cả bạn mình bị người khác lôi đi cũng không buồn quan tâm đến nữa!
“Vợ chồng son người ta giận dỗi nhau, cậu tham gia làm gì?” Mạt Mạt lườm hắn một cái, lại vẫn kéo tay cậu ta không rời, nhìn An Gia Khải cười hì hì nói: “An tiên sinh, nhờ anh phụ trách đưa Thiên Tình về nhà nhé, chúng tôi đi trước đây. . .”
“Này, cô buông tay ra. . . Đồ con gái chết tiệt, quần áo của tôi…!” Trần Liệt hét lên một tiếng thê thảm, thế nào mà áo sơmi trên người cậu ta lại bị Chu Mạt Mạt kéo làm rách ra rồi!
“Đừng có làm bóng đèn nhé!” Mạt Mạt không chú ý vẫn túm Trần Liệt ra khỏi quán ăn đêm, mới phủi phủi tay, ngăn một chiếc taxi rồi nghênh ngang lên xe đi luôn.
“Đồ con gái chết tiệt, đừng có để tôi tóm được cô đấy!” Trần Liệt đứng ở ở trên đường cái, chật vật không chịu nổi, chỉ có thể hét theo mấy câu khẩu khí tức giận như vậy, vì sao cậu ta cứ luôn bị xui xẻo như vậy chứ?
“Buông tay, đừng có đụng vào tôi! Đồhỗn đản này. . .” Bị An Gia Khải ôm vào trong lòng, Thiên Tình ra sức vùng vẫy, miệng vẫn không ngừng la hét hùng hùng hổ hổ. An Gia Khải cảm thấy lửa giận càng lúc càng lớn, anh không ngờ cô nhóc kia vậy mà lại đau lòng quá mức, để đến nông nỗi này! Có phải nếu như đêm nay anh không xuất hiện kịp thời, thì có thể nói, cô sẽ tùy tùy tiện tiện tìm một người nào đó ở bên ngoài rồi tặng bản thân mình cho người ta hay không?
“Thân Thiên Tình, em đã muốn sa đọa như thế, vậy cũng được, tôi sẽ giúp em được sa đọa. . .” An Gia Khải dứt khoát bế cô lên, đi nhanh ra khỏi quán ăn đêm.
Thay vì nhìn cô tự chà đạp bản thân, làm tổn hại chính mình như vậy, chi bằng anh trực tiếp giữ cô lại, rồi sau này thuận tiện chăm sóc cho cô luôn!
An Gia Khải quay đầu liếc cô một cái, rồi cười: “Thân Thiên Tình, chữ Thân chữ đảo lại vẫn là chữ Thân, em đừng mong nghĩ đến việc chơi xấu, tôi chỉ muốn chỉnh đốn lại em thành người dễ bảo mà thôi, sau này em hãy ngoan ngoãn làm bạn gái của tôi nhé, em có dám nhận lời hay không?”
Chương 441: Rốt Cuộc Là Ai Ăn Ai
“Cắt… anh cho rằng tôi sợ anh à? Nói cho anh biết, tôi, Thân Thiên Tình này, đã trưởng thành nhưng vẫn chưa biết viết hai chữ sợ hãi đâu!” Thiên Tình hừ lạnh một tiếng, kéo dây an toàn khẽ bóp lại, thân thể nhỏ nhắn cuộn tròn ở trên ghế, cô tức giận nhắm mắt lại không thèm để ý đến anh nữa.
An Gia Khải nhếch khóe môi đẹp lên. Anh chuyên tâm lái xe, chỉ chốc lát sau, đã nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ vang lên. .Anh giật mình quay mặt lại nhìn, nhận thấy cô đã ngủ thiếp đi trong tư thế kỳ quái, váy áo xộc xệch…
Trong lòng không khỏi mềm lại, anh giảm tốc độ, cho xe chạy chậm dần rồi từ từ dừng lại ở ven đường. Anh với tay lấy một chiếc thảm mỏng mềm mại đắp lên trên người cô, mái tóc dài hơi hỗn độn để lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng. Cô ngủ rất say, thỉnh thoảng còn nói mê vài tiếng.
An Gia Khải nghe ngóng, cảm thấy trong lòng không rõ tư vị gì… Cô ngủ thiếp đi, trong mộng còn gọi mãi “anh Cẩn Hiên”.
“Thiên Tình. . .” Anh duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt cô một lúc, cô giống như bị quấy rầy, thân thể mềm mại hơi động đậy một chút, rồi ngoan ngoãn ngủ tiếp.
Tận sâu trong lòng bỗng nhiên phát ra một tiếng thở dài rất kh