
ên tôi nhìn thấy Âu tiểu thư, cũng cảm thấy cực kỳ quen thuộc, bây giờ nhìn kỹ lần nữa có cảm giác thấy bộ dáng của Âu tiểu thư và em họ tôi thật sự có vài phần giống nhau.”
Vẻ mặt Âu Tử Di lóe ra một phen: “Thân tiểu thư thật biết chê cười.”
“Âu tiểu thư đừng để bụng, tuy là em họ của tôi, nhưng cũng chỉ mới ba mươi tuổi, em họ tôi lúc tuổi còn trẻ cũng là một đại mỹ nhân giống như Âu tiểu thư vậy!” Nét mặt Thiên Tình làm ra vẻ ngây thơ sáng lạn, bộ dáng tỏ ra mình chân thành thật ý khen ngợi, trái lại khiến cho Âu Tử Di khổ mà không nói được, đành gượng cười.
Không có một cô gái nào, bằng lòng để người khác mang mình ra so sánh với một người phụ nữ đã ba mươi tuổi, cho dù người phụ nữ ấy có đại mỹ nhân đi chăng nữa. Người đẹp ở tuổi xế chiều đúng là luôn luôn thất bại trước tuổi thanh xuân.
Trong lòng Thiên Tình cười lạnh, thật ra cô cũng đang nói móc chính mình. Mộ Cẩn Hiên của cô đã bị người khác đoạt đi mất rồi, bị một người nào đó làm cho hai người bọn họ phải chia rẽ! Tuy nhiên, cô biết làm như vậy là chính mình đã cố tình gây sự, nhưng mà cô lại không quản nổi được miệng mình! Vốn dĩ cô không phải là người ngu dốt mà là một cô gái thông minh!
“Thân tiểu thư, cô đừng khen ngợi tôi nữa, tôi thật sự cảm thấy rất xấu hổ.” Âu Tử Di cố nén giận đáp lại một câu, rồi quay mặt sang hướng Âu Lạc Ninh nói: “Lạc Ninh, Hàn tiểu thư tương lai cũng là người nhà vẫn đang đứng ở bên cạnh đấy, còn không mau giới cho Thân tiểu thư và Chu tiểu thư được biết?”
Mạt Mạt đã sớm nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi đang đứng ở bên cạnh Âu Lạc Ninh, nét mặt của cô ta rõ ràng có vẻ nổi lên sự khó chịu.
“Là em sơ suất. . . Mạt Mạt, Thiên Tình, đây là bạn của chị mình tên là Hàn Tư Sở, Hàn tiểu thư. Hàn tiểu thư, đây là Chu Mạt Mạt, Chu tiểu thư, đây là Thân Thiên Tình, Thân tiểu thư.”
“Hàn tiểu thư, xin chào.” Mạt Mạt và Thiên Tình mỉm cười chào hỏi một tiếng.
Nhưng Hàn Tư Sở chỉ dè dặt khẽ gật đầu, không đáp lại, trực tiếp quay sang nhìn Âu Lạc Ninh mỉm cười nói: “Thế nào vậy, mới có một năm không gặp, cậu đã không còn gọi mình là Tư Sở, lại thay đổi gọi thành Hàn tiểu thư rồi sao? Mình không chịu đâu!”
Âu Lạc Ninh nhìn Mạt Mạt, có chút bất đắc dĩ, những lại vẫn làm theo lời gọi: “Tư Sở.”
Lúc này Hàn Tư Sở mới mỉm cười, cao hứng trở lại: “Lạc Ninh, đã lâu chúng ta không gặp nhau, mình vừa đi vừa nói chuyện nhé.”
Mạt Mạt chợt có chút không vui, cô hơi khép mi mắt, cũng cười một tràng, nhìn lại Âu Lạc Ninh nói: “Lạc Ninh, cậu mời bọn mình tới làm khách lại mặc kệ, vứt bọn mình lại ở đây sao?”
“Làm sao có thể như vậy được, Mạt Mạt.” Âu Lạc Ninh cười, xoay người hướng về Hàn Tư Sở nói: “Tư Sở, cậu cùng chị mình đi dùng trà trước nhé, Mạt Mạt, Thiên Tình là khách mình mời tới, mình muốn cùng hai người nói chuyện một lúc.”
Hàn Tư Sở che miệng lại cười dài nói: “Xem cậu nói kìa, mình và cậu cũng không phải là người ngoài, khách sáo làm gì, cậu cứ tự nhiên đi, tiếp khách của mình mới là điều quan trọng.”
Chỉ một câu nói, khiến cho sắc mặt của Mạt Mạt lại trở nên thay đổi. Cô cắn môi, liều chết đến gần Âu Lạc Ninh. Thiên Tình biết, nếu như không phải Mạt Mạt ra sức ngấm ngầm chịu đựng, nhất định đã cất tiếng chất vấn rồi !
Âu Tử Di vừa nghe lời này, liền không khỏi nở nụ cười, chỉ vào Hàn Tư Sở nói: “Nhìn xem, vẫn chưa chịu sửa lại, vẫn còn mở miệng nói bản thân mình không phải người ngoài! Đang có khách ở đây đấy.”
“Chị Tử Di!” Hàn Tư Sở thoáng đỏ mặt xấu hổ, không thuận theo, đi qua kéo ống tay áo của Âu Tử Di, nũng nịu nói: “Nói người trong nhà là vì có quan hệ thân thiết với chị mà, cho nên em mới nói mình không phải là người ngoài thôi, thế nào mà chị lại sắp xếp em thành ra như vậy chứ!”
Âu Lạc Ninh nghe xong lời này cũng cười nói: “Tư Sở nói không sai, hai nhà chúng ta mấy đời quan hệ thân thiết, đương nhiên Tư Sở không bị coi là người ngoài rồi.”
Sắc mặt Mạt Mạt trắng bệch, rốt cuộc cô cũng không thể đứng lại nổi nữa, kéo tay Thiên Tình, xoay người liền chạy ra ngoài: “Thiên Tình, chúng ta là những người ngoài, vẫn là nên đi trước thôi, đỡ phải thấy sự chướng mắt ở trong này!”
“Mạt Mạt. . .” Âu Lạc Ninh vừa thấy cô tức giận bỏ đi, liền cuống quít đuổi theo, liên tục lên tiếng gọi. Hàn Tư Sở vừa thấy cậu ta muốn chạy ra đuổi theo, cũng không khỏi nổi lên bực bội, đuổi theo giữ chặt tay áo Âu Lạc Ninh nói: “Cậu định làm cái gì? Vì một cô gái chẳng ra gì ấy sao? Âu Lạc Ninh, vừa rồi cậu đã thấy đức hạnh của cô ta đấy, có giống như một người có lễ phép, có hiểu biết các quy tắc ứng xử không?”
Vốn dĩ Mạt Mạt còn muốn nhẫn nhịn, lúc này nghe được những lời nói của Hàn Tư Sở liền thay đổi, ngừng ngay lại bước chân của mình, xoay người, nở nụ cười tức giận. Vốn chỉ vì muốn tới nhà của Âu Lạc Ninh nên cô mới cố gắng thu bớt lại, không để lộ ra vẻ mặt ngang ngạnh của mình, giờ phút này lại cảm thấy bộ dạng này của mình thật sự rất buồn cười, mà thật sự cô cũng không thể cố làm ra vẻ tiếp tục như vậy được nữa.
Cô dứt khoát đi đến trước mặt Âu Lạc Ninh cười quyến rũ: “Lạc Ninh, cậu hãy nói lại một chút xem, tôi là một người