
ố ý mặc chiếc quần bơi chật như thế, kéo căng đến mức nơi đó cũng lộ hết cả ra…Thật là xấu hổ chết người!
Cặp mắt Hoan Nhan như núi lửa phun trào, trời ạ, chỉ nhìn bóng lưng của anh, cô cũng nóng cả mặt, tim đập dồn. Chiếc quần bơi màu đen bó sát khiến cái mông của anh lộ ra ngoài hoàn toàn….Qủa thực Hoan Nhan không sao tưởng tượng được, nếu như nhìn chính diện sẽ thấy cảnh tượng gì không biết nữa.
Cô nhìn thấy có một cô gái tiến tới lấy lòng….
“Đáng ghét.” Hoan Nhan lại cắn cắn mạnh ống hút. Trong lòng cô như có hàng ngàn tiếng la hét, đó là người đàn ông của tôi, không được chạm ào, không được sờ mó, không được cố tình chiếm đoạt của tôi…
Thân Tống Hạo chết tiệt kia….Nếu anh dám để cho người khác đụng vào, hừ, em sẽ lập tức mặt bikini, đi tìm trai đẹp để dạy em bơi!
Hoan Nhan thấy cái bóng lưng mê người kia, không đi về phía đám đông dưới biển. Hai cái chân dài dần dần chìm lấp ở trong nước biển xanh thẳm. Thân hình duyên dáng của anh lao vào trong làn biển, rẽ sóng ngao du. Hoan Nhan ngồi thẳng người, nghểnh dài cổ khẩn trương cố nhìn mấy cũng không thể nhận ra thân ảnh nho nhỏ kia. Haiz, ngay cả bơi lội cũng nhanh gió như vậy. Đồ lẳng lơ……
Anh bơi qua bơi lại mấy lần cho đến lúc hết hứng thú, sau khi anh lên bờ liền thấy năm mỹ nữ vóc người bốc lửa đang tiến đến vây quanh bên người anh. Hoan Nhan nhảy dựng lên, vẻ mặt đầy tức giận…a, có một cô đưa nước cho anh, một cô đưa chiếc khăn lông, một cô như làm nũng, hai cô hai bên quấn quít lấy anh…Anh đúng là được lòng tất cả các cô gái ở đây.
“Hello…Ách, Trung Quốc trẻ con, em ~ khỏe ~….” Hoan Nhan không buồn nhìn đường, thở phì phò, đi về phía trước, chợt đụng phải một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, anh ta nói tiếng Trung Quốc rất trúc trắc, nhưng rất niềm nở hướng về Hoan Nhan chào hỏi.
“Ừm!…..Anh mạnh khỏe.” Hoan Nhan nhìn anh ta, người này dáng dấp thật là anh tuấn, giống như vương tử ở trong truyện nhi đồng vậy.
“Chúng ta, có thể biết một cái mã?” (nguyên văn: mã – ngựa, mã số, ký hiệu; mã ở đây được hiểu là tên gọi của ai đó. Mẹ Bầu để nguyên văn từ “mã” để nhấn mạnh cách hiểu và kiểu nói của người nước ngoài khi gặp Hoan Nhan.)
Người nước ngoài nhìn cô gái Trung Quốc nhỏ nhắn xinh xắn có mái tóc đen ở trước mặt, vô cùng mừng rỡ. Ai nói phụ nữ Trung Quốc đều giống như Lữ Yến, mặt bẹn bẹt, mắt một mí. Cô gái trước mặt này thật nhỏ nhắn, sinh động, cũng có mái tóc đen như búp bê Baby.
Đây là một người nức ngoài thân thiện,Hoan Nhan suy nghĩ một chút, lễ phép mỉm cười gật đầu, đưa tay ra: “Anh khỏe mạnh, tôi tên là Hứa Hoan Nhan.”
“Hứa ~ Đổi Nhan?” Người thanh niên tuấn tú nhắc lại tên cô, âm điệu giọng nói bị chệch đi, rồi vui sướng hài lòng nắm tay Hoan Nha, “Em mạnh khỏe, tên của tôi gọi là Mẫu ~ Đan.”
“Cái gì?” Bạn học Hoan Nhan rất không lễ phép phun ra một câu, cô kinh ngạc nhìn lại anh ta: “Mẫu Đan?”
“Đúng, tên Trung Quốc là Mẫu Đan, Mẫu Đan ~ cái tên này, rất con gái…” Bạn học Mẫu Đan hiển nhiên không hiểu rõ vì sao cô cười. Anh ta hiển nhiên cũng bị người bạn ở quê hương Trung Quốc lừa gạt, đặt cho anh ta một cái tên Trung Quốc ủy mị như vậy…
“Nhưng đó là cái tên được dùng cho con gái mà?” Hoan Nhan nhìn nụ cười đơn thuần của anh ta. Nụ cười đơn thuần ấy khiến cho cô ngẩn ngơ nhớ tới một người, cũng từng có kiểu cười vô tâm không hề vụ lợi giống như thế, khi cười với cô, nhưng cô còn có thể nhìn thấy người ấy sao?
Chương 386: Chương386
Mẫu Đan gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tên chỉ là danh hiệu mà thôi, không có quan hệ. Đúng rồi, em có muốn chơi bóng chuyền cùng chúng tôi không? Tôi còn mấy người bạn nữa, mấy người đó nếu thấy em chắc sẽ rất thích…”
Hoan Nhan hơi ngạc nhiên đứng lên: “Bạn của anh giống như anh đều lấy hoa làm tên à?”
“Không phải, anh bạn người Indonesia của tôi thì gọi là a Tam, anh bạn người Pháp thì gọi là chiếc đũa…” Còn chưa nghe hết, Hoan Nhan đã gập người cười đến nổi đứng thẳng lên cũng không được. Người nào đó cũng thật vui tính quá chứ, là ai cố ý trêu đùa, khôi hài chỉnh lại tên của bạn anh ta như vậy. Bất quá hắn cũng không đồng thích gọi anh bạn người Ấn Độ là a Tam , hắn vốn không có ấn tượng tốt đối với người Ấn Độ.
Nhìn cô cười run rẩy hết cả người, bạn học Mẫu Đan cũng nở nụ cười theo: “Em làm sao vậy?” Anh ta giơ tay ra muốn vỗ vào vai cô, nhưng không ngờ thình lình có một bàn tay vươn ra cản lại động tác của anh ta…
“Thật xin lỗi, tôi muốn đưa vợ tôi về.” Nét mặt Thân Tống Hạo hơi lạnh lùng, đề phòng người ngoại quốc anh tuấn trước mặt. Sau khi đẩy tay hắn ra, anh nhẹ nhàng ôm lấy Hoan Nhan.
Mới chớp mắt, cái người này vậy mà muốn phát triển tình cảm lưu luyến rồi sao?
“Bạn nhỏ Trung Quốc, em kết hôn rồi sao?” Mẫu Đan không che giấu nổi thất vọng của mình, trong đôi mắt xanh thẳm có một chút buồn bã. Hoan Nhan càng cảm thấy buồn cười, đàn ông ngoại quốc thật đúng là quá nhiệt tình.
“Đây là chồng của tôi.” Hoan Nhan cười giới thiệu , cô dựa sát vào ngực Thân Tống Hạo vẫy tay tạm biệt Mẫu Đan.
Đi cách xa một quãng rồi, bạn học Mẫu Đan còn vẫy tay: “Bạn nhỏ Trung Quốc, nếu như em ly hôn