
*********
“Bát canh này là hôm nay bác đã cố ý mua những thứ bổ nhất để về bồi bổ cho đứa nhỏ đấy.”
Trong phòng khách Quý gia, Tằng Tử Mặc và Sầm Bội Nghi ngồi một chỗ tựa hồ có chút gò bó, nhưng lại mang theo sự thân mật cẩn thận.
Sầm Bội Nghi đem hộp giữ nhiệt đẩy tới trước mặt Hoan Nhan, mặc dù lời nói vẫn còn lạnh nhạt, nhưng đáy mắt bà lại mang theo sự ân cần, cuối cùng vẫn bị Hoan Nhan nhìn thấy, cô cười nhạt cuống quít đưa tay nhận lấy: “Bác gái, phiền bác quá, người giúp việc trong nhà cũng sẽ đúng giờ nấu canh cho cháu, về sau bác đừng vất vả như thế nữa.”
Sầm Bội Nghi nghe cô nói thế, sự khẩn trương trên mặt lập tức cứng đờ, nhưng rồi cũng thần sắc cũng chậm rãi điều chỉnh lại, bà vẫn bận tâm lúc trước mình đối với cô thái độ ác liệt quá, nên hiện tại cũng không thể lập tức nói tốt liền tốt được, bà chỉ khẽ gật đầu một cái, ừ một tiếng: “Nhân lúc còn nóng uống đi.”
“Đại tiểu thư hãy để cho thím Trần múc canh ra cho cô.”
Một bên người giúp vừa nói, tay chân cũng lanh lẹ tới đón lấy hộp giữ nhiệt, chỉ chốc lát sau trong phòng liền đã ngào ngạt mùi canh.
Lúc Á Hi đi ra khỏi phòng ngủ vừa hay nhìn thấy Hoan Nhan đang từng miếng từng miếng uống canh, mà chắc chắn là cha mẹ chỉ vừa mới tới đây, nên anh cũng cân nhắc một chút nhìn xem sắc mặt hai người thấy cũng không có gì là không tốt, mới thoáng thở nhẹ một hơi rồi đi xuống lầu.
Anh vừa mới đặt chân xuống cầu thang, trong đầu anh chợt vang lên một tiếng, hình như chân anh đang bị phù nhiều lên, đầu gối mềm nhũn, anh cũng không nhịn được mà ho khan một hồi, tiếng ho không ngừng vang lên trong phòng khách, anh cố cúi người xuống để che giấu thanh âm của mình, nhưng lòng bàn tay anh lại cảm thấy có cái gì dó nóng nóng.
Chương 290: Chính Văn: Cái Chết!
Đau nhức ập tới, nhưng điều đầu tiên mà anh nghĩ đến đó là phải liếc nhìn Nhan Nhan một cái, để anh có thể nói với cô rằng, “Nhan Nhan anh không sao.”
Hoan Nhan kinh ngạc mà nhìn anh, thân hình lập tức cứng ngắc chiếc chén trong tay cô trượt ra rơi bịch xuống đất, vang lên một tiếng, canh gà văng khắp nơi, vài giọt chậm rãi chảy xuống dọc theo chân cô, làm sàn nhà ướt thành một mảnh.
“Á Hi.” Cô thì thầm lên tiếng nhìn thân thể Á Hi đang chậm rãi ngã xuống, Hoan Nhan chỉ cảm thấy tay chân mình lạnh như băng, trái tim cô giống như chợt bị ai đó mạnh mẽ cắm một lưỡi dao sắc bén vào, lại còn đâm thêm vài nhát.
“Á Hi!” Tay cô chợt siết thành quyền giống như tất cả đã đổ vỡ, cô thét lên một tiếng, một tiếng kia làm cho người ta tê tâm liệt phế, làm thức thức tỉnh Sầm Bội Nghi bên trong và tất cả người trong nhà thoát khỏi sự mê muội nhất thời, Tằng Tử Mặc cũng lảo đảo chạy về phía cầu thang, người giúp việc loạn thành một đoàn cũng hốt hoảng chạy tới.
Á Hi đã nhắm nghiền hai mắt lại, trên mí mắt còn có một ít máu đang chảy, máu tuơi chảy nhiều như thế cơ hồ khiến Á Hi chết mất.
Hoan Nhan ngây ngốc, cố muốn chạy tới đỡ anh để anh không ngã từ trên cầu thang xuống, cô muốn ngăn dòng máu đang chảy ra từ trong miệng anh lại, trong miệng cô không ngừng lẩm bẩm, “Á Hi, anh đừng chết”.
Nhưng khi cô vừa mới nhấc chân đã cảm thấy có gì đó dính trợt dưới chân, cô nhìn xuống, thì ra là bát cháo cô vừa đánh rơi, cô muốn thu chân lại, nhưng sự trơn trượt lại làm cô ngã nhào xuống.
“Đứa bé” Một hồi cảnh cáo vang lên trong đầu cô, theo bản năng cô đưa tay ra ôm lấy bụng, thân mình nặng nề ngã trên mặt đất, trong nháy mắt cô muốn co mình lại, để bảo vệ đứa bé trong bụng nhưng khi cô chưa kịp làm gì thì cả người đã chạm vào nền đá cẩm thạch lạnh lẽo.
Cô khàn giọng kêu lên, sự đau đớn khiến cô cảm thấy không còn là chính mình nữa, trong nháy mắt cô cảm giác được dòng chảy nóng bỏng giữa hai chân, trong không khí thoáng chốc liền tràn ngập mùi máu tanh.
Trong lỗ tai cô “ông” lên một tiếng, sau đó tất cả liền yên tĩnh trở lại, cô cũng không cảm thấy sự đau đớn này nữa, cô cảm thấy linh hồn mình như đang bị vây kín bởi bóng đen, vô số bàn tay nhỏ đang đưa ra níu chặt lấy cô, một chút xíu ý thức cũng nhanh chóng biến mất, ngay cả những ý nghĩ về Á Hi và đứa bé cũng nhanh chóng biến mất, cô không còn nghe thấy gì nữa.
*******************************************************************************
“Bác sĩ, làm sao cô ấy còn chưa tỉnh lại, cũng đã một tuần rồi.”
“Có lẽ là vì cô ấy đã phải chịu một sự kích thích quá lớn, nên trong tiềm thức của mình, cô ấy cũng không muốn tỉnh lại, đại não của cô ấy vì không còn chút ý chí nào để chống đỡ nên vẫn hôn mê.”
“Bác sĩ, chuyên đứa bé kia liệu có thể tạm thời không nói sự thật cho cô ấy được không?”
“Nên như vậy, xem tình huống này của cô ấy, cũng không thể chịu thêm bất cứ sự đả kích nào nữa, anh có thể dặn mọi người tạm thời đừng nói cho cô ấy sự thật.”
“Cám ơn bác sĩ!”
“Đừng khách khí, Thân tiên sinh.” Bác sĩ gật đầu, đang định xoay người sang phòng bệnh khác lại chợt dừng lại, xoay người lại có chút đau thương nhìn lại anh; “Thân tiên sinh còn có một tin tức không tốt nữa, chúng tôi hi vọng anh có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Sắc mặt Thân Tống Hạo trắng nhợt