Polaroid
Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào?

Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào?

Tác giả: Tửu Tiểu Thất

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324290

Bình chọn: 9.5.00/10/429 lượt.

tin: “Nhưng mà …”

“Chúng tôi đúng là không phải quan hệ bạn trai bạn gái” Một tiếng nói đột nhiên vang lên, tôi nhìn lại, Chung Nguyên đang đi vào sân, trong tay còn cầm theo một gói to. Hắn đến gần, đứng lại, liếc nhìn tôi một cái rồi mới mỉm cười quay đầu nhìn Trương Húc, nói: “Chúng tôi chẳng qua là quan hệ nhìn thấy hết trơn thôi hà.”

Tôi: “…”

Tôi chỉ có thể nói, thằng cha này mà mở mồm ra là chả hay ho gì.

Trương Húc trừng lớn mắt, nhìn Chung Nguyên rồi lại nhìn tôi, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần: “Hai người …”

Chung Nguyên vẫn tiếp tục duy trì cái giọng nọc rắn, mỉm cười: “Hai người chúng tôi thế nào có liên quan tới anh bạn sao, nếu anh bạn muốn biết, tôi có thể tiết lộ một chút, ví dụ” hắn đột nhiên quay đầu, nhìn tôi gian gian cười cười, nói: “Ví dụ, uhm, Đầu Gỗ đã khẳng định của tôi rất là nhỏ.”

Tôi: “…”

Hiểu được Chung Nguyên đang ám chỉ cái gì, tôi chỉ dám cúi đầu, mặt đỏ bừng bừng. Chung Nguyên, ngươi đúng là cầm thú, lời này cũng nói ra được, danh tiết của ta, trong sạch của ta, bị hủy trong tay ngươi hết rồi.

Tôi hồi phục lại tâm trạng ngượng ngùng, ngẩng đầu định giải thích một chút đã thấy Trương Húc bỏ chạy mất dạng.Tôi tức giận trừng mắt Chung Nguyên, bất mãn nói: “Tại sao nói với anh ấy như vậy?”

Chung nguyên bình tĩnh cười: “Anh nói cái gì?”

Tôi chán nản, không có dũng khí nói lại mấy chuyện đó, mắc cỡ đỏ mặt, quay đi không để ý tới hắn.

Chung Nguyên đi đến ngồi lên võng, nhích lại gần tôi, hắn huých huých tay tôi, nói: “Nè, đừng nói với anh em không nhận ra, Trương Húc có ý với em đó.”

Tôi dịch qua một bên, né tránh hắn: “Hình như có một chút, nhưng mà …”

“Cho nên” Chung Nguyên ngắt lời tôi “Anh giúp em đó, chắc chắn em cũng không thích bị anh ta theo đuổi, đúng không?”

Tôi nghĩ nghĩ, cũng có lý, nhưng dùng cách như hắn thật không thể chấp nhận được. Thế nên tôi thầm oán nói: “Ngươi nói kiểu đó sẽ làm anh ấy hiểu lầm, truyền ra ngoài mọi người sẽ nghĩ ta là người không có tự trọng, về sau không ai dám lấy ta.”

Chung Nguyên lại cười nói: “Không ai lấy em càng tốt.”

Tôi thực sự nổi điên, nói đi nói lại, thằng cha này là giúp tôi ngụy trang cái khỉ gì, có mà đi phá danh tiết của tôi thì có? Sao mà tôi không biết chứ, thằng cha điên, thằng cha chết tiệt. Nghĩ đến đây, tôi phẫn nộ chán nản trừng mắt nhìn hắn: “Chung Nguyên, một ngày ngươi không ngược đãi ta vài lần ngươi ăn không ngon ngủ không yên là sao?”

Chung Nguyên đột nhiên không e dè, không nói năng gì lại nhìn chằm chằm tôi, khiến tôi tự nhiên thấy sờ sợ. Chung Nguyên chính là có bản lĩnh này, có đôi khi hắn không nói gì, chỉ dùng ánh mắt mà có thể giết chết người.

Tôi ho khan một tiếng, cố lấy dũng khí nói: “Nhìn gì mà nhìn, ngươi rõ ràng là phá rối, còn giả vờ tốt bụng hả?”

“Đầu Gỗ” Chung Nguyên gọi một tiếng, đột nhiên giơ tay lên giữ chặt gáy tôi, tôi hoảng sợ, lưng cứng đờ lại. Hắn đột nhiên dí sát vào tôi, chóp mũi cơ hồ đụng phải mũi tôi, hắn nhìn chằm chằm vào hai mắt tôi, trong con ngươi đen láy có thể thấy rõ bóng phản chiếu hình ảnh tôi đang hoảng sợ đề phòng. Hắn nheo mắt, lập tức quay đầu đi, ghé vào tai tôi thấp giọng nói: “Đôi khi, anh thật muốn bóp chết em, xong hết mọi chuyện.” Nói xong đứng lên bỏ đi.

Tôi vẫn ngồi trơ như phỗng, lạnh sống lưng. Tôi biết Chung Nguyên hận tôi, nhưng không dè hận tới mức này, mỗi ngày tra tấn tôi còn chưa đủ, lại còn có ý nghĩ bóp chết tôi nữa chứ!

Thực sự không hiểu tại sao hắn ghét tôi thế nhỉ? Tôi rất hòa thuận với bạn học, với thầy cô, có đánh nhau hay gây gổ gì thì cũng không nghiêm trọng, thậm chí tôi thường xuyên phá hỏng dụng cụ trong phòng thí nghiệm, cô giáo trong phòng thí nghiệm cũng không trách cứ nặng, đôi khi lúc tính toán bồi thường còn giảm giá cho tôi nữa! Nhưng hiện tại không hiểu lí do quái nào khiến tôi cứ bị Chung Nguyên bắt nạt mà hắn còn muốn bóp chết tôi!!!

Tôi suy nghĩ mãi, cuối cùng đưa ra kết luận, đại khái là tên Chung Nguyên này cao ngạo quá đi? Được rồi, giúp hắn cùng tập thể dục, đi tự học, có lẽ công tác của tôi làm không tốt nên hắn không hài lòng? Thấy ớn, có thế cũng vòng vo, không hài lòng chỗ nào thì nói thẳng cho tôi, đương nhiên tôi sẽ sữa chữa.

Tôi cố gắng trấn tĩnh mình lại, thấy thái độ lúc nãy của mình cũng không tốt lắm, mặc kệ thế nào thì Chung Nguyên quả thực đến giúp tôi, ngay cả cám ơn cũng chưa nói, còn vu cho hắn … Hổ thẹn quá, tôi thực sự rất đáng giận.

Có vẻ như sếp kiêu ngạo đang tức giận, tôi chắc phải an ủi hắn một chút.

Thế là tôi đem lê trong giỏ trúc ra rửa sạch, để lại vào trong giỏ, liều mạng lao vào mở cửa phòng Chung Nguyên.

Chung Nguyên tựa vào khung cửa, khẽ nâng cằm, lấy khí thế nhìn từ trên cao xuống mà nhìn tôi: “Có việc gì?”

“Chung Nguyên, cho ngươi nè” Tôi đưa cái giỏ lê ra như đưa bảo vật, cười lấy lòng.

Chung Nguyên cúi đầu nhìn lướt đám lê, nhướn mày: “Trương Húc mang tới?”

“Uh! Ta chưa ăn trái nào, đều để dành cho ngươi.” Tôi tự thấy công phu nịnh bợ của mình lại nâng cao, dã man thiệt.

Chung Nguyên vừa mới dịu sắc mặt được một chút lại đột nhiên trầm xuống: “Anh không tin.”