
Triệu bị chó cắn khác, việc này mới lắng xuống được.
Nghe hết câu chuyện xưa này, lòng tôi không khỏi cảm thán, nhìn ông cụ Triệu đâu đến nỗi xấu, sao mà lắm chó cắn thế …
…
Trong mấy ngày ở tại nhà của Chung gia gia, tôi và Chung Nguyên đều rất bận rộn. Chung Nguyên thì bị mấy cuộc gọi của chàng trai xấu số cầu cứu cách nào thoát khỏi cô gái bạo lực, còn cô gái bạo lực thì lại thỉnh giáo cách nào để chế phục được chàng trai xấu số. Tôi bị Chung gia gia lôi đi ngắm hoa, chơi cờ, đá dế, đại khái là được giáo dục đủ loại hạng mục ăn chơi lêu lổng.
Một ngày kia, Chung gia gia kéo tôi lên sân thượng thưởng thức chim họa mi ông mới mua được, Chung Nguyên thì đang ở trong phòng khách dạy Sử Vân Hành cách mê hoặc người qua đường Ất.
Chung gia gia vừa cho chim ăn vừa thần bí hề hề nói với tôi: “Nha đầu, thật ra trước đây Chung Nguyên đã hay nhắc tới cháu rồi.”
“Ah, thế ạ?” Tôi hơi ngượng “Anh ấy nói gì ạ?”
Chung gia gia thở phì phì nói: “Nó nói, nếu ông không tiếp nhận cháu, nó sẽ đem toàn bộ đổ cổ mấy trăm năm trong nhà đi bán, mặt khác sẽ đem những chuyện kinh dị của ông nói hết cho lão Triệu!”
Ak, chiêu này hơi độc.
Bây giờ tôi đã hiểu vì sao Chung gia gia lại dễ dàng chấp nhận tôi.
Chung gia gia hình như nhìn thấu tôi nghĩ gì, ông khoát tay, nói: “Cháu đừng nghĩ nhiều, mặc dù ông đã già, nhưng ông không phải người hà khắc, con cháu đều tự có phúc riêng của nó, nào giờ ông không muốn nhúng tay vào, huống hồ gì đứa nhóc như cháu ông rất thích.”
Khụ khụ, ông nói làm tôi xấu hổ quá đi mà, ngại quá …
Lúc này ông lại thêm một câu: “Đương nhiên, thằng nhóc xấu xa Chung Nguyên tuy là hư, nhưng mắt nhìn khẳng định không sai.”
… cái này có tính là khen thằng nhóc xấu xa không? Cứ cho là phải đi!
Tiếp theo, Chung gia gia từ bỏ hình tượng Lão Ngoan Đồng, vô cùng nghiêm túc cảm thán một tiếng, nói: “Cháu dâu à, thực ra ông có việc muốn nhờ cháu.”
“Dạ, cái gì vậy ông?” Tôi bị bộ dạng của ông làm cho hồi hộp quá.
“Chung Nguyên, thằng bé này, rất thông minh, nhưng có điểm hơi quá.”
“Nghĩa là sao ạ?” Tôi không rõ, thông minh không tốt sao, tôi luôn ước mình thông minh ra thêm tí nữa đây này.
“Có một số việc người thường dễ dàng bị dẫn dụ, nhưng thằng nhóc này hễ đã nghĩ là nghĩ rất rõ ràng, làm cho nó nhìn thấu được sự việc, cũng dễ dàng làm cho cách nhìn nhận vấn đề của nó luôn xuất phát từ góc độ lợi ích. Người như thế rất hợp để kinh doanh, nhưng phàm là người như vậy, đại đa số đều trở nên ích kỉ lạnh lùng, không để ý cảm nhận của người khác. Tuy rằng nói không buôn gian bán dối, nhưng nếu nghiêm trọng, ông sợ là nó sẽ có lúc không phân rõ thị phi, vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn. Nhìn theo khía cạnh này thì càng thông minh càng nguy hiểm. Hơn nữa thằng nhóc xấu xa này, trời sinh ra tính tình đã không cần gì ai, chỉ sợ càng dễ dàng lầm đường lạc lối.”
Tôi mù mịt gật đầu, có chỗ hiểu chỗ không. Những lời này của Chung gia gia, ý tứ thì tôi hiểu, nhưng rốt cục là ông muốn nói với mục đích gì?
Chung gia gia đột nhiên hưng phấn nhìn tôi, trong giọng nói có chút kích động: “Bây giờ tốt rồi, tên nhóc này rốt cục bị uy hiếp.”
Tôi: “Ak,…”
Chung gia gia: “Bé ngoan, ông nhìn là thấy, Chung Nguyên tuy cố chấp, nhưng lời cháu nói khẳng định nó có thể nghe vào. Ông chỉ hi vọng khi nào nó sắp lầm đường lạc lối, cháu hãy kéo nó lại, đừng đề cho nó làm nguy hại cho xã hội, nếu nó không nghe thì cháu cứ một khóc hai quậy ba thắt cổ, lấy con ra bức nó, không sợ nó không nghe lời.”
Tôi: “…”
Chung gia gia: “Đương nhiên, đóng kịch thôi là được rồi, đừng có chết thật nha.”
Tôi: “…”
…
Tối hôm đó ăn xong cơm, tôi và Chung Nguyên dắt tay nhau tản bộ trong khu nhà, tôi cẩn thận nói với anh: “Hôm nay ông của anh tìm em nói chuyện.”
Chung Nguyên dừng chân, nhíu mày: “Ông của anh?”
“Được rồi, ông chúng ta.”
Chung Nguyên vừa lòng gật đầu, kéo tay tôi tiếp tục đi.
Tôi lại hỏi: “Anh không tò mò ông nói gì với em à?”
Chung Nguyên ngay cả mí mắt cũng chả buồn nhếch lên, đáp: “Đơn giản là sợ anh nguy hại xã hội chứ gì.”
Tôi: “…”
Chung Nguyên, không phải anh trộm xem lời kịch bản của ông chứ hả …
Chương 59+ 60
Chương 59:
Lúc ba mẹ của Chung Nguyên tới Thượng Hải thì đang là lúc Sử Vân Hành nổi điên truy đuổi người qua đường Ất, còn biểu hiện của tôi cũng coi là tốt, có thể thấy bọn họ khá vừa lòng với tôi.
Ngày hôm sau, mẹ Chung lôi kéo tôi, cực kì nhiệt tình nói: “Yên tâm đi, con ta gian trá như thế, nhất định sẽ không để cháu bị ủy khuất bao giờ đâu.”, xem như là tán thành cho tôi đi.
Mặc dù hơi bấn loạn một tí, nhưng cuối cùng tôi cũng yên lòng.
…
Thời gian qua thực nhanh, trong nháy mắt đã tới lúc tôi tốt nghiệp.
Tôi tìm được một tạp chí du lịch ở thành phố B, làm nghề nhiếp ảnh, tiền lương tuy không cao nhưng có thể làm việc mình thích, hơn nữa có thế nhân dịp chụp ảnh mà được đi lịch ngắm cảnh khắp nơi, chơi cho đã.
Sau buổi lễ tốt nghiệp, tôi mặc áo cử nhân rộng thùng thình, cùng Nhất Nhị Tứ nói nói cười cười đi ra khỏi hội trường làm lễ. Mới vừa ra khỏi thì nhận được điện thoại của Chung Nguyên, hỏi nhóm