
ỏ bừng mặt, to tiếng với bố mẹ.
“Thằng nhãi kia, đến cả lời của tao mà mày cũng không nghe à!” Ông già cởi giày ném về phía Vệ Quốc.
Vệ Quốc né người tránh, cũng gầm lên: “Linh Tố đâu? Con muốn gặp cô ấy!”
Sau khi vào nhà, Vệ Quốc nhìn thấy người vợ thương tích đầy mình, mặt gầy guộc xanh xao, và cả đứa con nhỏ bé đang gào khóc, gò má nhô lên vì đói.
Suýt nữa thì Vệ Quốc cũng rơi nước mắt, nhìn chăm chăm vào vợ, nói: “Em đã phải chịu khổ quá rồi! Lẽ ra anh không nên để em ở lại đây, cho dù là ở nhà khách, anh cũng nên mang em theo ra tỉnh!”.
Hà Linh Tố nhìn chồng bằng ánh mắt bình thản, nói bằng giọng lạnh lùng: “Họ nói rằng em lén lút quan hệ với người khác”.
Vệ Quốc quắc mắt lên: “Không thể như thế được! Trừ khi mặt trời mọc ở đằng tây!”.
Lời nói khẳng định và ánh mắt kiên định đã nói lên tất cả, không cần bất cứ sự giải thích nào, lần đầu tiên Hà Linh Tố rơi nước mắt sau ba ngày xảy ra chuyện, ở trước mặt chồng.
Cũng chính là câu nói đó đã khiến cho Hà Linh Tố không hề thấy ân hận suốt hai mươi năm sau đó.
Tiền lương của chồng ít, bà chia làm hai để chi tiêu, chưa bao giờ so sánh về mặt vật chất với người khác. Chồng có tài nhưng không gặp thời, bà lo toàn bộ chuyện chăm sóc, nuôi dạy con cái để chồng làm thêm giờ. Chồng coi mình là thanh cao, bà hạ thấp mình, cò kè mặc cả với những người bán hàng trên phố, tự mình đến gặp người phụ trách nhà cửa để đòi nhà, rồi khóc lóc xin nhà trường giảm học phí cho con gái, Chồng ghét những chuyện vụn vặt, bà lo hết việc nhà, suốt hai mươi năm chưa để chồng vào bếp hay cầm chổi quét nhà lấy một lần. Áp lực kinh tế của chồng lớn, bà tranh thủ thời gian nghiên cứu về Đông y, làm tất cả công việc ở bệnh viện, từ người làm tạp vụ cho đến y sĩ điều trị.
Có điều, không ngờ, sau hơn hai mươi năm, một đôi vợ chồng gian khổ luôn có nhau đã như chim yến chia đôi ngả, để cho hai ông bà già kia được toại nguyện như ý.
Cũng là lần đầu tiên, Vệ Tử phát hiện ra, dù về chiều cao hay thể trọng, Vệ Tử đều có ưu thế hơn mẹ, nhìn người mẹ bé nhỏ, mái tóc đã điểm bạc, bỗng nhiên Vệ Tử cảm thấy sức mạnh to lớn của mình, vì thế cô cúi xuống, ôm lấy người mẹ vẫn đang cúi đầu khóc không thành tiếng, rồi cũng vỗ vào vai mẹ như cách mẹ đã an ủi cô, dỗ dành dịu dàng: “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, không có bọn họ, hai mẹ con mình vẫn sống rất tốt, người đàn bà ấy ngoài sự trẻ trung ra chẳng có gì bằng mẹ cả, họ sẽ phải hối hận thôi!”.
Người đẹp thực sự suốt đời vẫn cứ là người đẹp, tuy mẹ cô đã gần năm mươi tuổi, nhưng từ hình dáng đến dung mạo vẫn rất đẹp, những nét đẹp mà người đàn bà to béo như hà mã kia không thể so sánh được, huống chi mẹ lại là người đảm đang, chịu thương chịu khó, luôn vươn lên. Từ một người tốt nghiệp cấp hai, bằng việc nỗ lực tự học đã thi đỗ, giành được tấm bằng thạc sĩ Đông y, trở thành bác sĩ có tiếng trong Bệnh viện vật lý trị liệu Đông y tư nhân, bố cô có lẽ đã bị mù mắt mới lựa chọn người thứ hai kia!
Chương 17
Buổi tối, Vệ Tử cùng mẹ nằm trên chiếc giường nhỏ trong ký túc của bà, một hồi lâu mà chẳng ai muốn ngủ.
“Mẹ, mẹ cùng con đến Bắc Kinh nhé, con có thể đi làm kiếm tiền, con sẽ nuôi mẹ!” Vệ Tử ngồi bật dậy.
Bật chiếc đèn ở đầu giường lên, Hà Linh Tố áp tay lên ngực, khẽ càu nhàu: “Cái con bé này, ngồi dậy bất ngờ như vậy, làm mẹ giật cả mình”.
Mặc dù vậy nhưng trong giọng nói của bà ẩn chứa vẻ thương yêu nhiều hơn là trách móc, Vệ Tử sờ tay lên đầu cười hì hì: “Con vừa nghĩ đến chuyện này, thấy phấn chấn quá”. Bắt đầu lên cấp ba, Vệ Tử đã ở trong trường, đến khi lên đại học lại tới nơi khác, đã lâu rồi cô không được sống trong cảm giác sớm tối ở cùng bên mẹ, nghĩ đến chuyện sau này ngày nào cũng nhìn thấy mẹ, được ăn cơm mẹ nấu, lại được nghe mẹ ca cẩm: “Vệ Tử, sao con có lớn mà chẳng có khôn thế?”, cô cảm thấy cuộc sống như vậy cũng chẳng có gì là tệ.
Mượn ánh đèn màu vàng ấm áp, Hà Linh Tố nhìn đứa con gái ở trước mặt, ngắm mái tóc dài đen nhánh của con xõa xuống bờ vai mảnh dẻ và làn da trắng mịn màng như ngọc trên nền chiếc áo ngủ màu hồng nhạt, đôi mắt đen láy, tất cả đều toát lên sức sống thanh xuân rất đặc trưng của người con gái, bà không nén được, thở dài nói: “Con bé ngốc nghếch này, hồi còn bé mẹ quản con chặt như vậy, sao bây giờ con vẫn muốn theo mẹ?”.
“Sao cơ?” Vệ Tử ngây người rồi mới hiểu ý tứ trong lời nói của mẹ, lập tức mặt đỏ bừng lên: “Mẹ, con lớn rồi, bố mẹ không thể tranh giành quyền nuôi dưỡng đâu!”.
Hà Linh Tố mỉm cười: “Đúng thế, con lớn rồi, cũng sắp đi làm, không cần đến bố mẹ nữa”.
Vệ Tử cuống lên: “Ai bảo thế, con, con vẫn chưa biết nấu cơm!”.
Hà Linh Tố có vẻ vui hơn: “Cơ quan con chắc hẳn cũng có nhà ăn, hơn nữa, quán cơm bên ngoài thiếu gì”.
“Vậy, nếu mẹ không ở cùng với con thì chẳng có ai quản lý con rồi!” Vệ Tử cố gắng nghĩ ra lý do.
Lần này thì Hà Linh Tố vui thật sự: “Chẳng phải là con rất ghét chuyện mẹ quản lý cái này, quản lý cái kia của con sao? Hay là nghe ai xui, nói rằng mẹ đã dùng bạo lực gia đình?”.
Vệ Tử đỏ mặt, lầm bầm: “Trước đây thì đúng như thế mà”. Nhớ tới hồi còn bé, đúng là cô thảm hại