Snack's 1967
Người đẹp phải mạnh mẽ

Người đẹp phải mạnh mẽ

Tác giả: Cúc Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327351

Bình chọn: 10.00/10/735 lượt.

ây phút tuyệt vời nhất trong suốt bốn năm qua.

Ba người còn lại trong phòng đưa mắt nhìn nhau: Không lẽ những kẻ lừa gạt bây giờ đã lên cấp rồi?

Hỏi kỹ từng chi tiết một, rồi lại nghiên cứu từng li từng tí giấy thông báo trong tay của Vệ Tử, cuối cùng mọi người mới tin rằng: Cô gái ngốc nghếch ấy đã trở thành cán bộ nhà nước, thậm chí còn làm công tác phiên dịch – một công việc chẳng liên quan gì tới chuyên ngành mà cô đã học.

Cuối cùng, ở vị trí của người lần đầu tiên mời cơm mọi người, Vệ Tử cười không khép được miệng: “Mọi người thích ăn gì thì cứ việc gọi món nhé!”.

Cả ba người đều trố mắt, vẫn là Lưu Hiểu Tinh tốt bụng nhất, do dự nói: “A Tử, mình không có ý gì đâu, mình chỉ muốn nhắc cậu rằng, từ nay đến khi cậu đi làm và có lương còn những mấy tháng nữa, vả lại, công việc của một nhân viên như cậu thì lương cũng chẳng có gì là cao”.

“Mình biết mà”, Vệ Tử cười tít mắt, gật đầu nói: “Thầy Diêm phụ trách việc tuyển chọn đã nói rất rõ ình biết về chế độ đãi ngộ và tiền lương rồi, mình thấy cũng tạm được, dù sao bình thường mình cũng không tiêu gì nhiều, thế là đủ dùng”.

Dương Sương đưa mắt nhìn quanh căn phòng trang hoàng rực rỡ, không nhịn được trừng mắt với cái người không còn thuốc cứu chữa: “Ý của chị cả là chúng ta có nhất thiết phải tới một nơi đắt đỏ chết người như thế này để ăn hay không? Cậu đâu phải người có nhiều tiền!”.

“Sao cơ?” Vệ Tử nhìn ba người bạn với vẻ bất an, “Lần trước đã nói sẽ đến đây, nhưng cuối cùng vì mình mà mọi người mừng hụt một phen, mình…”.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhanh chóng xịu xuống, Vũ Di vội cầm lấy thực đơn: “Gọi món nào, đói chết đi được rồi, thế mà các cậu còn cứ tranh luận gì thế. A Tử mời cơm, các cậu không nể mặt à? Phục vụ đâu, ột suất cơm rang Dương Châu trước đi!”.

Chiếc cằm của Lưu Hiểu Tinh suýt nữa thì đập xuống bàn, đó là món mà theo lời đồn là dành cho những ông chủ nhiều tiền? Vì thế cô ấy nghiên cứu rất kỹ thực đơn từ đầu đến cuối, rồi nói với người phục vụ bằng vẻ mặt đầy nghiêm túc, trịnh trọng:

“Cho tôi một bát mỳ gà cà chua!”.

Dương Sương chụp ngay lấy tờ thục đơn: “Xem hai người kìa, gọi món ăn mà cũng phải nghiên cứu cả nửa ngày! Cho tôi một suất mỳ lạnh cay, nhiều ớt vào!”. Mẹ ơi, vừa nhìn sang thực đơn của đồ uống, thấy giá một cốc nước lọc cũng mười tám đồng, chờ lát nữa ăn xong phải nhanh chóng chạy về ký túc xá uống nước thôi.

Vẻ mặt người phục vụ đã có vẻ khó coi: “Xin lỗi, ở đây chúng tôi chỉ có các món ăn Quảng Đông là chính, không có mỳ lạnh cay”.

“Xoạch” một tiếng, bản thực đơn bị ném xuống bàn, Dương Sương đứng bật dậy: “Đây là nhà hàng kiểu gì vậy, đến mỳ lạnh cay cũng không có, còn ăn gì nữa. Tiểu Tứ, Đi! Chúng ta tới nơi khác!”.

Một hồi lâu không nghe thấy tiếng trả lời, lúc đó mọi người mới phát hiện ra Vệ Tử đang chăm chăm nhìn về phía góc khác của nhà hàng mà không hề để ý gì đến màn kịch cố tình rút lui khỏi đó của ba người bọn họ.

Dương Sương đang định nổi nóng thật sự thì bị Lưu Hiểu Tinh kéo vạt áo rồi hất cằm ra hiệu về phía sau bên phải. Nhìn theo hướng đó, Dương Sương trông thấy một người mặc lê là lượt thẳng tắp, mắt cô ấy chợt lóe lên: Ha ha, tiểu tử, gầm trời có đường sao anh không đi mà lại chui vào địa ngục như thế này!

Là sinh viên tốt nghiệp loại ưu, Trác Bằng Phi được các em khóa sau mời về trường nói về vấn đề chọn việc làm cho các sinh viên vừa thi đỗ, rồi tình cờ gặp mấy anh bạn đại học cùng chơi bóng. Sau khi biết hiện tại sự nghiệp của anh rất thành đạt, họ bèn mời anh tới nhà hàng đắt nhất gần đó để ăn cơm, dù rất bận nhưng hiếm khi có dịp về trường cũ ôn lại niềm vui đơn giản của sinh viên, nên Bằng Phi đã vui vẻ nhận lời.

Giữa chừng bữa tiệc, lúc đi ra khỏi phòng để vào nhà vệ sinh, bằng kinh nghiệm giao thiệp nhiều năm, Trác Bằng Phi chợt cảm thấy có ai đó đang chăm chú nhìn mình, quay đầu lại anh nhìn thấy nốt ruồi son trong trái tim anh rất nhiều năm trước.

Vẫn với cách ăn mặc giản dị, cùng khuôn mặt xinh đẹp không chút son phấn, đặc biệt là đôi mắt long lanh như hai giọt nước, trong sáng tới mức dường như có thể phản chiếu được dù chỉ là một gợn nhỏ trong sâu thẳm nội tâm của người khác.

Cố gắng kiềm chế cơn xúc động, Trác Bằng Phi lặng lẽ tới bên chiếc bàn ở góc phòng ấy, đầu tiên là gật đầu chào ba người còn lại, chỉ có Lưu Hiểu Tinh khẽ đáp: “Chào anh Trác”, ngay lập tức cô