
còn là một chuyên gia.
Bác sĩ kiêm thầy giáo đại học? Như vậy cũng được sao?
*
Sau khi sửa sang lại sách đã đến giờ cơm chiều, Dư Trì Sâm và Tần Khả Vi đang ở quán lẩu trong thành phố đợi cô, Dư Trì Sâm đã nhắn vài tin nhắn giục cô rồi.
Thư Tình đứng ở trạm xe bus chờ xe, bỗng nhiên nghe thấy ở phía sau có một giọng nói quen thuộc: “Con rùa thế nào rồi?”.
Đoạn đối thoại giống như một tuần trước.
Cô nhanh chóng xoay người nhìn Cố Chi đang ngồi trên xe mô tô, anh mặc bộ quần áo màu đen sạch sẽ, vì nói chuyện với cô nên anh vén kính của chiếc mũ bảo hiển lên, thản nhiên nhìn cô.
Vừa rồi ở văn phòng cô không dám quay đầu nên bây giờ nhìn thấy trang phục của anh như vậy khiến cô có chút thất thần.
Thư Tình nói: “Rất tốt, miệng vết thương cũng không còn hư thối, mấy ngày nay nó cũng đã hoạt bát hơn nhiều”.
Cố Chi gật đầu, đang định nói thì điện thoại của Thư Tình lại vang lên, Dư Trì Sâm vừa thấy điện thoại kết nối được, gào lên: “Đói chết người, đói chết người rồi, cậu có để cho tớ sống nữa không vậy?”.
Tiếng Dư Trì Sâm rất lớn, Thư Tình khẳng định chắc chắn Cố Chi cũng nghe được, xấu hổ nói: “Sắp đến rồi, sắp đến rồi, cậu cũng biết xe số 334 phải nửa tiếng mới có một chuyến, tớ sẽ đến ngay”.
Cô cúp điện thoại, xấu hổ nhìn Cố Chi, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: “Thầy Cố đi đâu vậy?”.
“Nội thành”.
Thư Tình thở nhẹ một hơi, cười tủm tỉm nói: “Thầy có thể cho em đi nhờ một đoạn đường không?”.
Lần này thì Cố Chi do dự một lát, Thư Tình nở nụ cười thành khẩn: “Không được thì thôi, không sao cả, em có thể đợi xe bus”.
“Đi lên đi”. Anh cầm mũ bảo hiểm đưa cho cô, bình tĩnh nhìn cô, không hề có biểu cảm nào khác.
Ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt anh tuấn, Thư Tình thất thần một lát, nhận lấy mũ bảo hiểm của anh, ngây ngốc đeo lên.
Cố Chi nhìn cô một chút, vươn tay về phía cô, Thư Tình né tránh theo bản năng, Cố Chi dừng một chút: “Đừng nhúc nhích”.
Cô đừng yên ở đó, Cố Chi hạ kính mũ xuống cho cô, sau đó ra lệnh: “Lên xe”.
Thư Tình thề, cô không ngờ ngồi chung một xe moto lại là một chuyện xấu hổ như thế, hẳn nào vừa rồi lúc cô đưa đề nghị chở cô một đoạn đường, Cố Chi chần chờ một lát. Tốc độ của xe mô tô rất nhanh, chiếc xe này lại là xe mô tô đua, ở phía sau không có hòm giữ đồ, nếu cô không ôm lấy Cố Chi thì sẽ không ổn định được trọng tâm.
Cố Chi vẫn không khởi động mô tô, Thư Tình cũng không dám lề mề, đành phải từ từ ôm lấy eo anh, trong nháy mắt đó, tim cô đập mạnh không khống chế được.
Cô ôm anh…..
Cô lại có thể ôm lấy anh?
Cô ôm được nam thần của môn tiếng Pháp chuyên ngành?
Không biết đêm nay cô về có bị nhóm người ái mộ kia mưu sát không?
Rất nhiều suy nghĩ rối loạn trong đầu cô, mũ bảo hiểm có một hương thơm nhàn nhạt, không giống mùi hoa, cũng không phải nước hoa, là hương thơm gì đó?
Thư Tình chột dạ nhìn bóng lưng người nào đó, cả người cô cứng ngắc. Tay cô đặt trên lưng thầy, không dám có bất kỳ cử động nhỏ nào.
Ánh chiều tà chiếu lên người anh, thời khắc yên tĩnh như khắc một tầng ánh sáng, nhưng Thư Tình không có tâm trạng thưởng thức, cả người cô đều vây trong trạng thái rối rắm.
Nhất định là đầu cô bị nước vào nên mới đưa ra đề nghị đó! Nhưng mà loại cảm giác chột dạ nhưng thỏa mãn trong lòng cô, là có điều gì xảy ra?
Chương 11
Bênh hủ giáp của Pound dần dần tốt lên, Thư Tình cẩn thận lau Aureomycin cho nó hơn một tháng, cuối cùng cũng nhìn thấy cái bụng nhỏ của nó giống như trước.
Lúc cô đang trực ban ở văn phòng chủ nhiệm khoa lqđ, sửa sang lại tư liệu, không ngờ lại nhìn thấy danh sách liên lạc các giáo viên dạy tiếng nước ngoài của khoa. Lúc đó trong lòng cô chợt lóe lên, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nhớ hình như trong di động của mình có số điện thoại của Cố Chi, là lần trước bác sĩ Trương cho cô.
Cô nghĩ nghĩ, rồi nhắn một tin nhắn cho anh: “Thầy Cố, bệnh hủ giáp của Pound đã khỏi rồi, em thay nó gửi tới thầy lòng biết ơn tôn kính cao nhất!”.
Nhưng mãi đến khi cô trở về phòng ngủ, Cố Chi cũng không nhắn tin lại cho cô.
Buổi tối thứ 3 không có tiết tiếng Pháp, Thư Tình ngồi trong phòng ngủ xem “Sherlock Home”, đến khi nhìn thấy nhà trinh thám lấy giọng điệu và tốc độc kinh người phân tích vụ án, di động bên người bỗng kêu lên khiến Thư Tình sợ tới mức cả người run lên.
Cố Chi nhắn tin rất đơn giản: Không cần.
Không chỉ đơn giản, l,q,d, còn có vẻ hơi thờ ơ lạnh lùng, Thư Tình ngượng ngùng để điện thoại xuống, lúc xem phim cũng không còn hứng trí.
Trên màn hình là một người phụ nữ thần bí đang nắm lấy cánh tay nhà trinh thám, trước mắt Thư Tình nhoáng lên, bỗng nhiên cô nhớ tới hôm đó cô ngồi sau thầy. Chuyện này cô chưa nói với ai, ngay cả Dư Trì Sâm và Tần Khả Vi cũng không biết.
Cô có sự tiếp xúc thân mật với thầy giáo của bọn họ như vậy…. Không biết thế nào, nhưng Thư Tình cảm thấy cô khó mở miệng, giống như cô làm việc gì đó trái với lương tâm, giấu ở trong lòng.
Trong lúc đó, đột nhiên cô nhớ đến một thí nghiệm hồi học cấp 3 – thí nghiệm đốt cháy.
….. Dường như có chỗ nào đó không đúng.
*
Sau khi đến tiết thầy Cố, anh vẫn ôn hòa anh tuấn trư