
được, Thư Tình khóc không thành tiếng.
Khi cô đang ngủ say, bên người lại có một người vì lo lắng mà không ngủ được, mang theo những cảm xúc nặng trịch, anh đi qua đi lại trong phòng, như phụ huynh lo cho đứa con.
Khi cô nói mớ, anh nhớ lại tất cả những lời nói trẻ con của cô, sau đó trầm mặc trong đêm dài đằng đẵng, nghĩ xem phải làm thế nào giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn.
Mà khi cô hồn nhiên chưa phát giác ra anh đang làm những gì cho cô, anh đã ngồi dưới ánh đèn vàng, cẩn thận cầm bút viết nên tâm tình của anh, thẳng thắn thành khẩn thừa nhận sự luống cuống và vô lực của một người đàn ông, và anh hi vọng cô sẽ giữ vững được sự mong chờ tốt đẹp.
Cố Chi, em rất may mắn khi gặp anh.
Thư Tình ngồi dưới ánh mặt trời, cẩn thận gấp lá thư này lại, sau đó ôm vào trong lòng cực kỳ lâu.
Cô biết rõ, trong lá thư không tính là dài này, cất giấu tấm lòng kín đáo nhưng không hề giữ lại của người đàn ông.
*
Thư Tình mặc bộ váy áo màu xanh xuất hiện trong công ty thì có rất nhiều người híp mắt dò xét cô.
Trong một nơi bận rộn không biết mệt mỏi, tất cả mọi người đều mặc bộ đồ công sở trắng đen, mà cô giống như người ngoài hành tinh xâm lấn vào trong lãnh địa của bọn họ.
Thư Tình cầm phong thư từ chức, nhìn không chớp mắt vào cánh cửa ở cuối hành lang, lễ phép gõ cửa.
“Mời vào.” Giọng nói của người đàn ông kia luôn trầm tĩnh ôn hòa như vậy, mang theo ôn dịu hiền hậu tốt đẹp lừa đời.
Mà khi Thư Tình đưa phong thư trắng tinh tới, Trình Ngộ Sâm nhàn nhạt hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đơn từ chức.”
“Ai bảo cô giao tới?”
“Cẩn tuân ý chỉ của tổng giám, tiểu nhân cung kính bị đuổi ra ngoài.”
Trình Ngộ Sâm nheo mắt nhìn Thư Tình, miễn cượng tựa lưng vào ghế ngồi, cười như không cười nhìn qua cô: “Ý chỉ? Có vẻ như ngữ văn học không tốt rồi, không biết ý chỉ là miêu tả phụ nữ?”
(*ý chỉ: là mệnh lệnh của hoàng thái hậu hoặc hoàng hậu)
Thư Tình cười chân thành: “Tổng giám lo lắng quá rồi, tôi học ngữ văn rất khá.”
“Vậy ý của cô là ——” âm cuối thoáng cao lên.
Cô nói như chém đinh chặt sắt: “Cổ nhân có câu, độc nhất là lòng dạ dàn bà, tôi thấy tổng giám có dung mạo đàng hoàng, diện mạo bất phàm, nhưng lòng sắt đá còn độc hơn cả bọ cạp rắn rết, dùng ý chỉ trên người anh là thích hợp hơn hết.”
Trình Ngộ Sâm trầm mặc một lát, thưởng thức phong thư trong tay: “Vốn định nói cô hiểu lầm ý của tôi, cầm thư trở về, nhưng nghe qua lời của cô, tôi cảm thấy công ty tôi đúng là quá nhỏ, không chứa nổi đại phật như cô. Lời nói sắc bén như thế, cô có thể suy nghĩ tham gia vào phòng luật sư tầng 16, theo tôi được biết, bọn họ đang tuyển người.”
Thư Tình bắt được từ mấu chốt: “Cái gì gọi mà hiểu lầm ý của anh?”
Trình Ngộ Sâm nhướng mắt nhìn cô: “Khi nào thì tôi nói muốn cô trình đơn từ chức?”
Thư Tình nhất thời ngơ ngẩn rồi lại nhớ rõ anh từng nói với cô, cô không thích hợp vị trí này, sau đó gọi điện cho Ngô Du đưa tư liệu của cô tới… Không phải muốn cô từ chức thì là có ý gì?
Cả văn phòng yên tĩnh, Trình Ngộ Sâm nói: “Tôi nói là cô không thích hợp với vị trí này, cô cho rằng đó là muốn khai trừ cô?” Anh rút trong cặp hồ sơ vài tài liệu, mặt không đổi đưa cho cô.
Văn kiện của tổng bộ New Direction, thuyên chuyển công tác tới Thượng Hải gửi đi.
Thư Tình giật mình đứng nguyên tại chỗ, không nói nên lời.
Mà Trình Ngộ sâm vuốt vuốt mi tâm, có vài phần mệt mỏi, trong giọng nói cho chút bất đắc dĩ: “Một phiên dịch viên ở Thượng Hải vừa từ chức, tổng bộ hy vọng có thể nhận được một người từ phía chúng ta qua đó. Lý Vũ Đình và Trần Tử Hào rất quen thuộc với công việc bên này, phái quá đó ít nhiều sẽ có ảnh hưởng tới chúng ta, hơn nữa bọn họ đều lập gia đình ở thành phố A, sợ là cũng không muốn đi thượng Hải, cho nên tôi cảm thấy cho cô suy nghĩ về cơ hội này.”
“Tại sao lại là tôi?”
“Hoàn cảnh nơi này vô cùng phức tạp, không thích hợp với cô, bên Thượng Hải chỉ và văn phòng phiên dịch văn kiện, chỉ có một vị trí, áp lực không lớn, hoàn cảnh cũng khá đơn thuần.”
“Không phải, ý của tôi là….” Thư Tình vê tờ giấy trong tay, từ từ ngẩng đầu nhìn người đàn ông lạnh như băng hôm trước còn khiến cô cảm thấy sợ hãi, cô khó có thể tiêu hóa anh ta đột nhiên lại thay đổi như vậy: “Cơ hội tốt như vậy, tại sao lại cho tôi? Không phải tôi đã làm trái với quy định của công ty sao, suýt nữa… suýt nữa làm hỏng một hợp đồng….”
Trình Ngộ Sâm nhíu mày: “Suýt nữa làm hỏng một hợp đồng? Xin lỗi, có vẻ cô quá coi trọng mình rồi.”
“…..”
Trong lúc cô mờ mịt luống cuống, anh ta đeo kính mắt: “Trong công việc cho tới bây giờ không hề có người nào không mắc sai lầm, mỗi người đều phạm sai lầm, sẽ bị mắng, thậm chí sẽ phải chịu trách móc nặng nề và đả kích mạnh. Nếu như cô làm hỏng việc thì cấp trên của cô mắng cô, chửi cô, đó làm cảm thấy cô còn có thể cứu được. Nếu như ngay cả mắng chửi cũng lười, thì đó mới là ám hiệu cô có thể trình đơn từ chứ rồi, nếu không cô nghĩ tôi vì cái gì mà mắng cô?
“Tôi cũng đã từng phạm phải sai lầm như cô, cấp trên không bỏ qua tôi cho nên tôi cũng cho cô một cơ hội, hy vọng cô sẽ không khiến tôi thất vọng.”
Anh đang nói láo