XtGem Forum catalog
Người đàn ông của tôi

Người đàn ông của tôi

Tác giả: Dung Quang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329855

Bình chọn: 7.00/10/985 lượt.

ọc sinh cô đã được vạn người chú ý, tâm khí cao ngạo.

Mà Trình Ngộ Sâm được thế, đi tới trước mặt cô, cúi đầu xuống nhìn vào ánh mắt cô, dùng giọng nói lười biếng nói với cô: “Cho nên đừng làm chuyện tự mất mặt, bởi vì cô làm càng nhiều sẽ càng khiến tôi ghét cô.”

Nhớ tới cô bé không sợ trời không sợ đất, tay chân luống cuống đứng trong phòng làm việc của anh, bộ dạng cắn môi không khóc, anh đột nhiên cảm thấy có lẽ làm cho người khác chán ghét chính là thế giới này.

Lúc anh học lớp ba, xếp thứ nhất trong cuộc thi khoa học tự hiên, vui vẻ cầm cúp vàng về nhà thì ngoài ý muốn thấy ba mẹ đang thảo luận ly hôn. Mẹ anh tỏ vẻ xin lỗi, bên cạnh là một người đàn ông khoác áo mũ chỉnh tề, ba anh thì trầm mặc hút thuốc, cuối cùng không nói gì mà ký tên lên đơn ly hôn.

Sau đó mẹ anh giả bộ ôm anh nói một hồi, khi đôi mắt anh đẫm lệ thì vô cùng quyết tâm đi ra khỏi cửa, mà khi đó anh không khóc, bởi vì người đàn ông trên ghế salon đã trầm mặc đứng dậy, bước từng bước tới gần anh.

Đánh một trận dữ dội là chuyện bình thường như ăn cơm, thậm chí anh còn chết lặng không kháng cự, bởi vì càng phản kháng thì kết cục chỉ là những trận đánh chửi tàn bạo hơn.

Tiếc nuối duy nhất, là sau đó anh không thể bảo vệ được cúp của mình, cũng không thể đạt được nguyện vọng được tiến vào trung học Châu Lập, bởi vì tờ giấy báo trúng tuyển được gửi về, người đàn ông không nhìn xé tan thành từng mảnh, sau đó lạnh lùng nhìn anh: “Đừng trách bố, mẹ đi rồi, bố không nuôi được con.”

Ngày hôm đó, nhìn giấy vụn bay đầy trời, một chút hy vọng còn sót lại về tương lai của Trình Ngộ Sâm hóa thành hư không. Anh nhớ tới hồi còn rất nhỏ đã nghe mẹ kể câu chuyện, có một người cá bị mất tình yêu, nàng hóa thành bọt biển dưới đại dương rồi biến mất trên mặt biển, từ đó không còn dấu vết.

Chỉ một khắc như vậy, thậm chí anh hy vọng mình giống như nàng tiên cá, hóa thành bọt biển biến mất.

Giống như có người trời sinh ra đã có ưu thế, cuối cùng vẫn có thể cướp đi thứ người khác cố gắng thật lâu mới có được, hơn nữa không hề áy náy trong lòng, cảm thấy tất cả đều đương nhiên.

Người đàn ông kia như vậy, mà Ngô Du trước mắt cũng như vậy.

*

Thư Tình hoàn thành nhiệm vụ phiên dịch một lần nữa thì đã là bốn giờ sáng

Đôi mắt đỏ bừng trở nên vui sướng kích động bởi vì đã trút được gánh nặng, cô nhanh chóng ôm lấy cổ Cố Chi, hôn mạnh lên mặt anh, sau đó ôm văn kiện in xong chạy về văn phòng ở phía cuối hành lang.

Tiếc là cho dù gõ cửa thế nào, đều không có ai lên tiếng.

Cô thử gọi: “Tổng giám đốc? Tổng giám đốc Trình?”

Đáp lại cô là Ngô Du mở một cánh cửa khác ra: “Không cần gõ, anh ấy đi rồi.”

Thư Tình sững sờ, những vui vẻ vừa rồi lập tức biến mất không còn gì nữa, bởi vì sau khi buông gánh nặng trên người, sau đó lại gặp đầu sỏ gây nên ý thù địch và căm hận.

Không có một bóng người trên hành lang, vẻ mặt Thư Tình từ từ lạnh xuống, yên lặng nhìn cô gái trang điểm xinh đẹp nhưng lại là người đẹp rắn rết, đại khái như thế.

“Cô cảm thấy có ý nghĩa sao?” Cô nhẫn xuống lửa giận, mỗi chữ mỗi câu chất vấn Ngô Du, giọng điệu lành lạnh: “Cũng bởi vì cô thích Tổng giám, mà tôi đang bị cô sai giống như người hầu bị ngài ấy trông thấy, hại cô bị ngài ấy nói vài câu, không xuống đài được… Đúng là ân oán to lớn, đáng giá để cô cầm lợi ích công ty hãm hại tôi, chỉ vì muốn cho tôi biết tay. Vì một người đàn ông không có chút tình cảm với cô, cô đã bỉ ổi tới mức không thuốc nào cứu được sao?”

Sắc mặt Ngô Du vẫn luôn trong trạng thái tái nhợt, lúc này bị Thư Tình mắng cuối cùng vẻ mặt cũng có chút huyết sắc. Cô ta lạnh lùng nhìn vẻ mặt tức giận của Thư Tình, vừa quét mắt nhìn tư liệu Thư Tình vừa dịch lại: “Tôi khuyên cô đừng phí sức nói nhiều với tôi, cô nên lo lắng có thể ngày mai sẽ bị sa thải đó.”

“Vậy chẳng phải cô sẽ vừa lòng đẹp ý sao?” Thư Tình cắn chặt răng, bị bộ dạng không sao cả kích động, chỉ hận không thể đánh cô ta hai cái: “Cô biết vì sao từ đầu tới cuối Tổng giám không nhìn cô một cái sao? Bởi vì trên người cô, đâu đâu cũng lộ ra cô là bitch, vì ngài ấy làm nhiều hơn nữa thì có lợi ích gì? Tâm địa ác độc, dùng thủ đoạn sau lưng, đừng nói là tổng giám, chỉ sợ là người ăn xin cũng không muốn người phụ nữ như cô! Cô cho rằng ——”

Rốt cuộc Ngô Du cũng bị chọc giận, giơ tay lên, đánh mạnh về phía mặt Thư Tình, chẳng biết Cố Chi xuất hiện ở cửa khi nào, anh bước nhanh tới, nhưng không ngờ Thư Tình nhanh tay lẹ mắt, bắt lấy cổ tay Ngô Du.

Cái tát này không hề rơi vào mặt cô.

Cố Chi cũng dừng lại, đứng yên tại chỗ không đi tiếp.

Trong hành lang yên tĩnh, Thư Tình dùng ánh mắt vừa tỉnh táo vừa khinh miệt nhìn Ngô Du: “Cô biết không, từ sau khi gặp cô, tôi đột nhiên cảm giác được từ đầu đến chân, mỗi cọng lông trên người tôi đều tràn đầy tính người dịu dàng thắm thiết, cảm ơn cô dạy tôi bài đầu tiên khi đi làm, cũng khiến tôi heieur được mình là người công dân tốt lương thiện đáng quý của Trung Quốc như thế nào.

“Ngô Du, cô khiến tôi chán ghét.”

Trong cùng một ngày, trước sau chỉ vài giờ, cô ta bị người đàn ông cô ta yêu nhất và cô gái mà người đàn ô