
cả đêm không vì điều gì khác, chính là tìm một đường ra mới cho mình.
Thật ra cô cũng không đặc biệt muốn học nghiên cứu, chỉ là cô hơi mê man về con đường phía trước, lại muốn ở lại bên cạnh Cố Chi, cho nên mới lựa chọn như vậy, nhưng khi nghĩ lại, thật ra cô không chỉ có một đường đi duy nhất là ở lại trường.
Sở trường của cô là nói, các giấy chứng nhận đều đầy đủ, nếu như có thể thuận lợi công tác ở thành phố A là một lựa chọn rất tuyệt, ở đây có thể ở cùng với Cố Chi, lại không ảnh hưởng tới sự phát triển của Cố Chi.
Dù sao cô cũng không có chí lớn gì, cả đời này bình bình đạm đạm trôi qua, nhưng mà cũng may vì có anh, cho nên tất cả đều trở nên không tầm thường.
Thư Tình cảm thấy, dù ai nói gì, trong tình yêu vẫn cần một chút hy sinh mà, nhìn thầy Cố nhà cô vĩ đại như thế nào? Đây là cô hy sinh cái tôi để thành toàn cho tập thể. Dù sao thầy Cố có tiền đồ, sau này nuôi sâu gạo như cô cũng không thành vấn đề! Huống chi cô cũng không phải sâu gạo đâu, nhìn xem, đây không phải là bước một chân ra bên ngoài như mong đợi sao?
Đây chính là công ty New Direction! Một trong hai trăm công ty lớn của cả nước đấy!
Buổi chiều Cố Chi về, lúc gọi điện thoại cho Thư Tình, cô vui vẻ chạy tới cửa trường học, định ngồi Volvo cùng anh về nhà.
Nhưng mà lúc thầy Cố đến, cô mới há hốc mồm, bởi vì người đàn ông kia lại đi mô tô phong cách tới… Vấn đề là cô mặc một cái váy xanh in hoa, ngồi trên mô tô nhất định cặp đùi trắng sẽ lộ ra trong gió.
Cố Chi nói: “Xe giới hạn số, không thể lái xe tới”.
Thư Tình cúi đầu nhìn váy không quá gối, quẫn bách nói: “Vậy em về thay quần áo”.
Cô vừa mới xoay người đã bị người ở phía sau giữ chặt lại, Cố Chi cởi áo khoác ra, đặt vào tay cô, “Dùng cái này che là được”.
Vì vậy Thư Tình ngồi vào phía sau anh, cẩn thận dùng áo khoác của anh bọc lấy hai chân, đang định ngẩng đầu nói sẵn sàng thì chợt thấy ở ven đường có ba người không nhúc nhích đứng ở đằng kia, yên lặng nhìn cô.
Một người học lớp tiếng Pháp, hai người kia là lớp tiếng Anh. Một người trong đó chính là người mấy ngày hôm trước khi cô đến văn phòng phụ đạo viên mắng cô không biết xấu hổ.
Động tác Thư Tình chậm lại.
“Xong chưa?”. Cố Chi hỏi người ở phía sau nhưng không nghe thấy câu trả lời nào, vì vậy anh xoay đầu lại, đã thấy Thư Tình lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ba nữ sinh ở ven đường.
Ánh mắt anh nhìn vào ba người kia, Cố Chi phát hiện một trong ba người đó là học sinh chuyên ngành tiếng Pháp của anh, Vu Lạc Đan.
Ba nữ sinh đến gần một chút, Vu Lạc Đan cười ngọt ngào, gọi một tiếng: “Em chào thầy Cố”.
Mặt khác, hai người kia cười như không cười, vừa nhìn Thư Tình vừa nhìn Cố Chi, một người trong đó hỏi Vu Lạc Đan: “Làm sao lại chào thầy giáo, mà không chào sư mẫu?”
Trên mặt cô ta tràn đầy ý cười, trong mắt mang theo chế nhạo và trào phúng.
Vu Lạc Đan giật mình nói: “Ít nói mò đi, đây không phải bạn học cùng chuyên ngành với các cậu sao? Cái gì mà sư mẫu với không phải sư mẫu, không phải mấy ngày trước còn trông thấy tên cô ấy trên danh sách bảo vệ nghiên cứu sinh sao? Nếu tớ nhớ không lầm…”, Cô ta cười với Thư Tình, “Chắc cậu tên là Thư Tình nhỉ?”
Nữ sinh mắt một mí nói xen vào, “Nói mới nhớ, không phải chính là cái người mà mọi người truyền đi, nhờ vào việc lên giường với thầy giáo để có thể được vào danh sách bảo vệ nghiên cứu sao?”
Sắc mặt Cố Chi từ từ trầm xuống, lại phát giác người ở phía sau đột nhiên dùng hai tay vòng qua eo anh, “Chung ta đi thôi”.
Vẻ mặt Thư Tình rất bình tĩnh, động tác cũng rất tự nhiên, dường như hoàn toàn không thèm để ý thân mật như vậy sẽ mang đến cho cô bao nhiêu lời đồn đại lớn.
Thậm chí cô còn nở một nụ cười sáng lạn với ba nữ sinh, “Tôi biết rõ các cậu cũng ước gì chuyện tốt này sẽ rơi xuống đầu các cậu, nhưng mà tiếc quá, cho dù các cậu nghĩ không nhất định sẽ có người để ý”.
Vẻ mặt ba người này biến đổi, không nói được gì, chỉ thấy đột nhiên thầy Cố khởi động mô tô phóng đi, để lại cho các cô là một đám bụi.
Thư Tình ôm chặt eo Cố Chi, dường như nghe thấy người ta nói gì đó nhưng tốc độ của mô tô rất nhanh, bỏ rơi những người đó ở phía xa, cho nên nội dung cụ thể cô không biết được.
Cô dựa đầu vào lưng Cố Chi, mặc dù người anh chắn gió thay cô nhưng không thể ngăn cản toàn bộ gió, cho nên tóc cô tùy ý bay giữa không trung.
Sau đó cô cười thành tiếng.
Khi bạn hiểu được toàn bộ ghen ghét và tranh giành thì sẽ phát hiện, tất cả những không tốt người khác mang đến cũng đề là một cảm xúc mang tên ghen ghét. Bởi vì bạn chiếm được thứ người khác cầu mà không được, cho nên bạn phải nhận ngàn vạn lòng thù địch của người khác.
Bị một số người không liên quan nhắm vào, đổi lấy vô số người nhìn lên sùng bái Cố Chi, đáng giá.
Nhưng mô tô nhanh chóng dừng lại bên đường cách trường học không xa, Cố Chi dùng chân đỡ xe, lấy cái mũ xuống ôm trong ngực, yê lặng nhìn Thư Tình đứng bên cạnh, “Em nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt anh tỉnh táo thong dong, trong mắt lại mang theo lạnh lùng không bình thường, rõ ràng đã bị lời nói của mấy nữ sinh kia chọc giận, chỉ có điều anh biết kiề