
có nước mắt.
Chất lượng bản vẽ không đẹp nhưng người vẽ tranh rất chân thành, Cố Chi nhìn cái tên dưới góc tranh: Tình yêu nghiêm khắc.
Anh không nhúc nhích dừng lại ở bức tranh, đột nhiên mở miệng hỏi Thư Tình: “Môi đỡ chưa?”.
Thư Tình dừng lại một chút rồi nói: “Thì ra anh còn nhớ rõ sao? Em nghĩ anh hoàn toàn không để trong lòng chứ”.
Giọng nói của cô bình thường nhưng lại khiến anh cảm thấy sự bén nhọn quen thuộc. Trước đó cô cũng thường lộ ra bộ mặt này nhưng đối tượng chưa bao giờ là anh.
Cố Chi quay đầu lại yên lặng nhìn Thư Tình, “Em nghĩ rằng anh không để em trong lòng sao?”.
Thư Tình không nói chuyện, nhìn chằm chằm vào vết nứt trên tường, biểu lộ rất quật cường.
Cố Chi vươn tay ra kéo cô, cô rụt lại như điện giật, sau đó Cố Chi vừa kéo cô lại trốn, qua lại nhiều lần như vậy, rốt cuộc vẫn bị Cố Chi kéo lại.
Rốt cuộc Thư Tình ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, “Anh kéo em làm gì?”.
Cô ngẩng đầu lên, trong nháy mắt nhìn vào trong đôi mắt đen kịt của anh, trong đôi mắt sâu như biển có cảm xúc không biết trước lan ra khiến trái tim cô đập mạnh và loạn nhịp, thậm chí đã quên rút tay ra.
Trong không gian im lặng như vậy, cô nghe thấy Cố Chi nói một câu: “Anh cố gắng khống chế xúc động chính mình lập tức chạy đến đưa em đi, Thư Tình anh không hề thoải mái hơn em”.
Một câu nói như vậy, nếu dùng một cách nói êm tai hơn, anh có thể nói là: “Thật ra anh cũng rất đau lòng em, nhưng càng hi vọng em sẽ độc lộc và phụ trách đối mặt với cuộc sống của mình, cho nên không thể không nhịn xúc động đưa em đi”.
Hoặc là chất phác một chút, anh có thể giải thích ước nguyện ban đầu của mình, chỉ tiếc thầy Cố gần đây lời ít mà ý nhiều, rốt cuộc cũng đã chọc giận Thư Tình.
Nửa tháng không liên lạc, tin duy nhất cô biết được chính là tin anh và Hà Lâm yêu nhau.
Đêm khuya nào đó cảm xúc bộc phát, cuối cùng đổi lấy một câu “Đứng nói chuyện không đau thắt lưng” của anh: “Còn mười ngày nữa”.
Cô còn tưởng rằng tình yêu ngang hàng chính là lúc cô càu nhàu anh có thể an ủi cô một chút, chỉ tiếc là cô ăn nhiều não heo, luyện tới kỹ năng bổ não. Sự thật chứng mình cho tới bây giờ bọn họ không hề ngang hàng, Cố Chi hoàn toàn không buông tư thái thầy giáo, trước sau vẫn coi cô là một học trò ngây thơ dễ xúc động.
Hôm nay gặp mặt, cô thấy anh chạy từ xa tới đón cô, rốt cuộc vẫn nhịn không nổi giận, nhưng anh lại dùng giọng điệu cao cao tại thương nói với cô: “Thư Tình, anh không hề thoải mái hơn em”.
Dường như trong nháy mắt, Thư Tình thốt ra: “Đã không thoải mái như vậy thì anh tìm đến em làm gì? Đi xe tám giờ không dễ dàng đâu? Vì sao không ở nhà mà thả lỏng một chút, miễn phải lãng phí thời gian và sức lức cho một người vừa tùy hứng, vừa không biết tốt xấu?”.
Mỗi tế bào trên người cô đều trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh. Nhưng mà đối mặt với người khác còn có dũng khí chiến, đối mặt với người mình yêu tâm tâm niệm niệm trong lòng, cô lại mất dũng khí giằng co.
Cô xoay người rời đi, cổ tay lại bị Cố Chi kéo lại.
Trong nháy mắt bị ép quay người lại, Cố Chi nhíu mày muốn cho cô yên tĩnh một chút, lại bống nhiên nhìn thấy hốc mắt cô phiếm hồng, cùng với…. Dù là ngọn đèn mờ mờ nhưng cự ly gần như vậy cũng đủ để anh nhìn thấy vết nứt trên môi cô.
Cô rất đau, đau đã hai tháng.
Cô gọi điện cho anh vì muốn tìm kiếm sự an ủi, bởi vì sợ mẹ cho lắng cho nên cô không thể nói chuyện này cho Thư Tuệ Dĩnh, chỉ có thể tìm anh.
Rất nhiều điều Cố Chi không cần nghĩ có thể đoán hết toàn bộ, nhưng mà đoán đúng là một chuyện, lý trí là một chuyện. Anh cảm thấy mình nên vì Thư Tình mà tính toán những điều đúng nhất, giống như lão ưng muốn cho con ưng nhỏ học cách bay, làm một chuyện là đẩy nó xuống vách núi.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy hốc mắt phiếm hồng và đôi môi nứt nẻ của cô, trái tim anh vẫn xiết chặt.
Vẻ mặt yếu ớt nhất của Thư Tình bị anh thấy, lúc này cô muốn rút cổ tay ra nhưng anh lại nắm tay tay cô, tuyệt đối không chịu nhượng bộ.
“Buông tay!”. Thư Tình nghiến răng nghiến lợi cả giận nói, bởi vì dùng sức lớn nên vết nứt trên môi lại bị toạc ra, vẻ mặt cô rút lại trong nháy mắt, từ vết nứt chyar ra một ít chất lỏng màu đỏ tươi.
Cố Chi cứng đờ người, rốt cuộc buông lỏng tay ra.
Thư Tình không do dự xoay người đi, đi chưa được vài bước thì đột nhiê nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng nói trầm thấp của anh: “Xin lỗi….”.
Chân tiếp tục bước tiếp.
Cố Chi đứng ở đó, chậm rãi mở miệng nói: “Anh chỉ nghĩ thầm muốn em học được kiên cường, học được cách kiên trì giữ sự lựa chọn của mình cho nên không mở miệng an ủi em, là anh không đúng”.
Dưới chân cô như bị rót chì, bước chân cũng bất động.
“Sợ mình nghe được em kêu đau vài lần, sẽ không nhịn được dao động, không nhịn được mà vận dụng quan hê để đưa em về, cho nên dứt khoát không gọi cả điện thoại cho em, là anh không đúng”.
Nét mặt của cô ngốc trệ, tâm tình không biết đi hay không. Lúc này cô đưa lưng về phía anh, anh không thấy được bộ dạng ngốc này của cô.
“Xem nhẹ tâm tình của em, coi em trở thành đứa nhỏ cần người hướng dẫn, mà ngay cả một câu an ủi anh cũng keo kiệt