Người đàn ông của tôi

Người đàn ông của tôi

Tác giả: Dung Quang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329393

Bình chọn: 8.00/10/939 lượt.

vì cô đã quên điện thoại, cho cậu một cơ hội đuổi theo.

Trương Diệc Chu vững vàng cầm di động, nhanh chóng đuổi theo xuống lầu.

Thư Tình nhẹ nhàng bước về phía cổng bệnh viện, hồn nhiên không biết phía sau có người đang đuổi theo cô. Đến cửa bệnh viện, cô chợt dừng lại, muốn lấy di động ra xem bộ dạng mình bây giờ.

Cuối cùng vừa sờ vào túi thì không thấy di động đâu, lúc này mới nhớ trước khi đi rất vội hình như đã quên cầm theo.

“Thư Tình!”. Đúng lúc này Trương Diệc Chu gọi tên cô.

Lúc cô quay đầu lại, Cố Chi chờ ở cửa bệnh viện cũng nghe thấy tiếng này, nhìn ra ngoài cửa.

Trương Diệc Chu đi tới trước mặt Thư Tình, lấy điện thoại đưa tới, lúc Thư Tình đưa tay chạm vào điện thoại di động, cậu chợt cầm chắc lấy tay Thư Tình, cầm cả điện thoại di động.

Thư Tình cả kinh, ngẩng đầu nhìn cậu, “Cậu làm gì?”.

Trương Diệc Chu trầm mặc nhìn cô, trong mắt là cảm xúc mãnh liệt.

Cậu muốn đánh cuộc một lần, đánh cuộc cô vẫn nhớ tất cả những điều trước kia, bọn họ đã từng sớm chiều chung sống, đã từng thích nhau, không sợ những mâu thuẫn gia đình và những vết thương khác chắn ngang, cậu hại tôi tôi hại cậu. Cậu vẫn hi vọng trong lòng Thư Tình vẫn còn lưu lại chút ký ức.

“Thư Tình, có thể cho tớ một cơ hội không?”.

“Cậu buông tay trước đi”. Thư Tình nóng nảy, “Đây là nơi công cộng, đừng làm ồn ào ở đây!”.

Trương Diệc Chu không có dấu hiệu buông tay, chỉ yên lặng nhìn cô, “Sau nghỉ hè, tớ sẽ xuất ngoại”.

“Cậu đi đi, tôi cũng không ngăn cậu!”. Thư Tình muốn hất tay cậu ta ra, nhưng sức con trai hơn cô nhiều, hoàn toàn không thể bỏ ra.

“Sau khi ra khỏi nước, trong vòng ba năm tớ sẽ không về”. Vé máy bay không phải là cải trắng, tiền lương Trang Kính Vĩ không cao, Lý Hân thân thể không tốt nên đã nghỉ việc, phát hiện không có nguồn gốc thu vào, cậu dừng một chút, trong mắt rất nhiều cảm xúc sinh động.

Cậu rất muốn ở lại, nếu như…

“Nếu như cậu chịu cho tớ cơ hội này”.

Thư Tình bị hành động thần kinh này của cậu ta khiến tâm phiền ý loạn, cô muốn vội vàng tới gặp Cố Chi, ai ngờ giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, đành thấp giọng nóng giận nói: “Trương Diệc Chu, tôi nghĩ rằng tối hôm trước tôi đã nói rõ ràng với cậu rồi, cậu phát bệnh thần kinh gì vậy? Mau buông tay, đừng lôi lôi kéo kéo!”.

Thái độ nóng lòng phủi sạch quan hệ khiến trái tim Trương Diệc Chu hoang vắng.

Cậu muốn đi, cô không hề giữ lại.

Cậu cảm thấy rất buồn cười.

Cô đã từng đuổi theo sau lưng cậu, cười vô tâm vô phế gọi Trương Diệc Chu dài Trương Diệc Chu ngắn mà giờ đổi thành cậu đi theo sau cô nhưng cô còn tuyệt tình hơn cậu gấp nghìn lần vạn lần, ngay cả một cơ hội cũng không cho cậu, ước gì cậu đi.

Loại tuyệt vọng đó và lòng tự ái bị tổn thương cùng nhau xông lên đầu, Trương Diệc Chu chợt kéo cô vào trong ngực, ôm cô không hề dịu dàng.

Cậu nói: “Thư Tình, cậu đừng tuyệt tình như vậy được không? Tớ không yêu cầu cậu yêu thích tớ như trước, ít nhất thử một chút được không? Tớ….”.

Thư Tình đã bối rối, nghe những lời nói này của cậu, còn chưa kịp phản ứng gì, lại bị một bàn tay khác đột nhiên túm tới.

Lời tỏ tình tuyệt vọng của Trương Diệc Chu mới được một nửa, chợt bị người cắt đứt.

Người đàn ông trước sau gặp mặt có ba lần đoạt cô gái trong lòng cậu, lấy tư thái đoạt người bảo vệ Thư Tình ở phía sau, một tay còn kéo cổ tay Thư Tình, sắc mặt vừa lạnh nhạt vừa nhìn cậu, cả người tỏa ra hơi thở chớ lại gần.

Trương Diệc Chu không ngờ lại gặp anh ta một lần nữa trong bệnh viện, gần như nói theo bản năng: “Tại sao lại là anh?”.

Vẻ mặt Cố Chi càng thêm lạnh lẽo… Sao, đứng bên cạnh cô ấy không phải là tôi, chẳng lẽ lại là cậu?

Chương 49

So với câu nói kinh ngạc “Là anh” của Trương Diệc Chu, câu trả lời của Cố Chi tương đối vô tình.

“Xin lỗi, cậu là?”.

Anh nói rất khách khí nhưng cho dù là ánh lqđ mắt hay tư thế, không thể nào dính nổi với hai chữ “khách khí”.

Thư Tình từ phía sau lưng anh lúng túng ngoái đầu ra, “Cái đó ——”.

Anh cực kỳ thong dong bình tĩnh nhấn cái đầu trở về, “Có người bắt nạt em? Không sao, anh bắt nạt lại giúp em”.

Giọng nói dịu dàng, trên mặt lqđ vui vẻ nhưng rõ ràng trong ánh mắt mang theo tức giận, Thư Tình lặng lẽ rụt đầu về, nhỏ giọng nói thầm: “Không ai bắt nạt em cả, chỉ giúp em mang điện thoại di động đến mà thôi….”.

“Đầu năm nay đưa cái điện thoại di động mà cũng muốn lấy thân báo đáp, ôm nhau thâm tình rồi hả?”.

“… ……”.

Trương Diệc Chu có ngốc mấy đi nữa cũng nhìn ra quan hệ của hai người thế nào, huống chi cậu ta không hề ngốc, lqd sắc mặt cậu ta khó coi nhìn Thư Tình: “Tớ nhớ lần trước cậu nói anh ta là thầy giáo của cậu”.

Thư Tình lúng túng gật đầu.

Trương Diệc Chu yên lặng nhìn Cố Chi kéo tay Thư Tình, mãi sau mới nói: “Dì Thư biết không?”.

Trong lòng Thư Tình như có gì đó rơi xuống, “Cậu đừng nói cho mẹ tôi, chuyện này tôi sẽ tự nói với bà”.

Trương Diệc Chu nhìn bộ dạng cô vừa vội vừa nghiêm túc, trong lòng giống như bị người đâm một đao, không nhịn được nói thẳng, “Cậu nghĩ rõ chưa? Anh ta là thầy giáo của cậu, cao cao tại thượng, được lqđ nhiều người ngưỡng mộ, cậu mê luyến nhất t


80s toys - Atari. I still have